Chương 20: (Vô Đề)

15.

Bạn có sợ ác mộng không?

Ta thì có, ta rất sợ.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần mơ, ta chưa bao giờ nhận ra đó chỉ là mơ. 

Mỗi một cơn ác mộng, ta đều cho là thật. 

Dù có tỉnh lại, cảnh tượng trong mơ vẫn có thể hóa thành ký ức mơ hồ lẫn lộn, thật thật giả giả.

Có lẽ là bởi những giấc mơ của ta quá chân thực.

Ta từng mơ thấy người thân qua đời, gia đình tan vỡ, thi đại học không làm nổi đề, thậm chí, rõ ràng đã tốt nghiệp đại học rồi mà vẫn bị bắt quay lại học cấp ba.

Thế nhưng cơn ác mộng thật nhất, dài nhất mà ta từng trải qua, có lẽ là đêm ta trúng xổ số mười triệu.

Ta đã mơ, mơ rằng mình xuyên vào một quyển tiểu thuyết tu tiên, trở thành nữ phụ độc ác. 

Vẫn là "đệ nhất mỹ nhân tam giới", nhưng lại chẳng có lấy chút vận mệnh tươi sáng.

Thế mà ta không chịu khuất phục.

Ta dốc hết sức mình, rốt cuộc cũng khiến sư phụ nhận ra thiên tư, khiến sư muội đón nhận thiện ý của ta.

Và người khiến ta rung động… Lăng Chi Triệt…

Lần này, ta thật sự muốn nhìn thấy hắn.

Vì sao… vì sao hắn lại biến mất như thế?

Hắn cũng chỉ là một ảo ảnh trong huyễn cảnh thôi sao?

Một luồng gió tanh nồng đột ngột ập tới, ta theo bản năng nghiêng người tránh né. 

Nhưng động tác quá chậm, một chiếc gai ngược trên đầu lưỡi của con quái thú kia vẫn kịp quệt trúng cánh tay ta, một vết xước rách dài chảy máu.

Vết thương rất sâu. 

Ta ôm lấy cánh tay bị thương, m.á. u từ kẽ ngón tay không ngừng trào ra, ấm nóng, ròng ròng tuôn chảy. 

Vết rách trên tay bỏng rát, đau như từng nhịp đập cũng dội lên một lần nữa.

Thì ra tất cả những thứ này không phải là ác mộng.

Là thật—tất cả đều là thật.

"Lão tử còn chưa đi tìm ngươi để hoàn thành cái "mục tiêu dài hạn" c.h.ế. t tiệt kia, ngươi lại dám tự chui đầu vào lưới? 

Hôm nay mà không xé nát ngươi, tên ta viết ngược lại cho ngươi làm đồ nhắm."

Không biết lấy sức lực từ đâu, ta bất ngờ bật người lên không, một tay ôm vết thương, một tay giương kiếm, gào lên với con hung thú trước mặt.

Chiếc lưỡi đỏ như m.á. u của nó lại một lần nữa quật thẳng về phía ta, nhưng lần này, ta không có ý định né tránh.

Ta ổn định thần thức, linh lực cuồn cuộn trào lên theo cơn giận dữ, sát khí từ toàn thân ta bùng phát dữ dội.

Ngay khoảnh khắc đầu lưỡi đầy gai nhọn kia chỉ còn cách ta một đường tơ kẽ tóc, ta xoay người trong không trung, mượn lực lật người lên, lướt đến ngay phía trên chiếc lưỡi đỏ rực đó. Không để con hung thú kịp phản ứng, ta lập tức giáng kiếm xuống!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!