Ta không khuyên nàng nữa, chỉ cúi đầu, lục lọi trong túi Càn Khôn của mình.
Tuy ta đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng chưa từng xuống núi, cũng chẳng có cơ hội tìm kiếm cơ duyên hay thám hiểm bí cảnh.
Những vật ta có, phần lớn đều là Tiêu Hành đưa cho, hoặc là do chính ta tự luyện hóa mà thành.
Cuối cùng, từ sâu trong túi Càn Khôn, ta lấy ra một cây trâm ngọc, mỉm cười đưa cho Nguyên Thư Dao.
Đây là vật Vân Yên Ninh để lại, trên trâm khắc hoa lê, có lẽ từng là món đồ mà nàng vô cùng yêu quý.
"Thư Dao, tuy tiên môn không nhiều lễ nghi như chốn thế tục, nhưng là sư tỷ, ta vẫn nên tặng muội một món quà.
Nếu muội đồng ý, hôm nay ta và sư huynh sẽ cùng hai người uống chén rượu này.
Ngày mai… muội có thể búi tóc lên rồi."
Nguyên Thư Dao lại bị mấy lời ấy của ta làm cho bật khóc.
Tiêu Hành nghe tiếng liền nhanh chóng bước tới.
Ta dịu giọng dỗ dành Thư Dao, rồi quay sang thấy Tiêu Hành, liền mỉm cười hỏi:
"Sư phụ, người còn rượu không?
Con muốn cùng người và tiểu sư nương uống một chén."
Tiêu Hành nghe ta nói vậy, mặt lập tức đỏ bừng.
Nhưng khi nhìn Nguyên Thư Dao đang nép trong lòng ta, lại nhìn cây trâm ngọc nàng nắm trong tay, hắn cúi đầu, khẽ đáp một tiếng "Có."
Dứt lời, đến vành tai cũng đỏ nốt.
Tiêu Hành mang rượu ra, bốn người chúng ta mỗi người một chén, cùng ngồi dưới gốc lê trong sân mà uống.
Xem như chứng kiến Tiêu Hành và Nguyên Thư Dao kết thành đạo lữ.
Sáng hôm sau, khi trời mới vừa hửng sáng, sư môn đã đưa hai người họ đến đảo Giang Tâm.
Ta lặng lẽ nhìn bóng dáng họ khuất dần nơi con thuyền nhỏ, chỉ cảm thấy, ngọn núi này chưa bao giờ lạnh lẽo đến thế.
Ta khẽ gọi Cửu Thiều mấy tiếng, nhưng nó vẫn không hề hồi đáp.
Ta ngồi trên mái nhà của Tiêu Hành, không biết từ lúc nào đã ôm gối khóc nức nở.
"Sư muội."
Lăng Chi Triệt tìm thấy ta, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.
Ta nghiêng đầu sang chỗ khác, thật lòng không muốn nhìn thấy hắn lúc này.
"Đừng khóc nữa, sư phụ và Thư Dao sẽ không sao đâu."
Ta không đáp, vẫn cứ cúi đầu khóc mãi không thôi.
Lăng Chi Triệt ngập ngừng một lúc, như thể đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu ta.
Cứ như thế, hai chúng ta ngồi cạnh nhau, lặng lẽ không nói gì, ngồi rất lâu.
"Muội khóc đủ chưa? Ta có chuyện quan trọng muốn nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!