10.
Ta nhẹ nhàng ôm Nguyên Thư Dao đặt lại lên giường, cố hết sức dỗ dành, cuối cùng nàng cũng ngừng khóc.
Sau đó, ta đành cắn răng, đem đầu đuôi sự việc kể lại một lượt cho nàng nghe.
Trong đó, ta nhấn mạnh rõ ràng: tuy Cực Lạc Tán đúng là do ta trộm từ năm xưa, nhưng thật sự ta đã quên mất lý do vì sao lúc đó lại đi trộm.
Sau này cũng chưa từng có ý định dùng nó làm chuyện xấu, thậm chí ta còn chẳng biết Tiêu Hành vẫn giữ lại vò Lê Hoa Tửu kia.
Những chi tiết khác, ta lược bớt cho dễ hiểu, chỉ kể những gì cần thiết để Nguyên Thư Dao hiểu rõ tình hình, quan trọng nhất là, không để nàng hiểu lầm Tiêu Hành.
Nghe xong toàn bộ sự việc, Nguyên Thư Dao cuối cùng cũng hiểu ra rốt cuộc mình đã vô tình uống phải thứ đáng sợ cỡ nào vào tối qua.
Mặt nàng lập tức đỏ bừng, vùi đầu vào lòng ta, nhất quyết không chịu ngẩng lên.
Ta nhìn Nguyên Thư Dao giờ như con đà điểu đang trốn, lại quay sang nhìn Tiêu Hành ở góc phòng, sắc mặt đã xanh lét đến mức có thể lên sân khấu hát vai Quan Vũ.
Trong đầu ta chỉ còn một câu hỏi: Ta còn ngồi đây làm gì vậy trời?
Cuối cùng, Tiêu Hành cũng đặt chậu lan xuống bàn, giọng trầm thấp nói:
"Chuyện này… Tiêu mỗ tuyệt đối không có ý thừa dịp cô nương gặp nạn để làm loạn.
Nhưng nếu trong lòng cô nương vẫn không thể vượt qua được, muốn truy cứu đến cùng thì cứ nhắm vào ta, ta sẽ không phản kháng."
Đến cuối câu, giọng hắn đã hơi run rẩy.
Lời vừa dứt, Nguyên Thư Dao trong lòng ta lại hóa thành chú chim nhỏ, lần này bay thẳng vào lòng Tiêu Hành.
Nàng ôm chặt lấy hắn, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa khóc vừa nói:
"Không, ta không muốn người gặp chuyện gì cả, là ta sai, là ta không nên lén uống rượu của người…"
Cả người Tiêu Hành khẽ run lên, nhưng vẫn vươn tay, chậm rãi, dè dặt ôm nàng vào lòng.
Ta, với vai trò "bình luận viên cốt truyện" kiêm bóng đèn chính quy, liền lặng lẽ chuồn ra ngoài không một tiếng động.
Trước khi đi, ta còn rất chu đáo mà nhẹ nhàng khép cửa phòng lại giúp hai người họ.
Vừa nhấc chân định rời khỏi chốn thị phi này, ta bỗng đập đầu một cái — c.h.ế. t rồi, còn quên Lăng Chi Triệt vẫn đang bị ta đóng băng ở đó.
Thế là vội vàng quay lại, giải thuật cho hắn.
Lăng Chi Triệt đầy mặt tức giận, vừa khôi phục hành động là lập tức lao về phía phòng Nguyên Thư Dao, ta hoảng hốt chắn ngang lại.
"Huynh không thể vào! Sư phụ đang ở trong, đang nói chuyện quan trọng với Thư Dao."
Hắn trừng mắt:
"Muội vào được, sao ta lại không vào? Người không phải sư phụ ta chắc? Thư Dao cũng đâu phải chỉ là sư muội của muội?"
Lăng Chi Triệt mấy câu đó làm ta cứng họng không nói nổi lời nào, chỉ sơ ý một chút đã bị hắn đẩy cửa xông thẳng vào phòng.
Thôi… cái số đen đủi của đứa trẻ này, ta cũng đã khuyên rồi, còn lại thì tự cầu phúc đi nhé.
Chẳng bao lâu sau, Lăng Chi Triệt đã bước ra khỏi phòng Nguyên Thư Dao, gương mặt như mất hồn.
Hắn lao tới túm lấy ta, ra sức lay người, vừa lay vừa gào lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!