Lần nữa tỉnh lại, trước mắt là màn trướng quen thuộc ở Thanh Hàn Cung.
Trong phòng vẫn là mùi trầm hương nhàn nhạt lan tỏa.
"A Ninh, nàng tỉnh rồi… A!"
Tôi nghe thấy tiếng Lan Quân, vội vàng ngồi bật dậy.
Không ngờ chàng đang co người ở chân giường, thấy tôi tỉnh lại thì định bò đến bên, kết quả tôi vừa ngồi dậy thì đầu đập mạnh vào mặt chàng.
Còn chưa kịp hỏi chàng có đau không, cả người tôi đã bị Lan Dục kéo vào lòng, siết chặt đến nghẹt thở.
Hương thông quen thuộc trên người chàng lại một lần nữa bao phủ lấy tôi, nước mắt mà tôi đã cố nén suốt bao lâu, rốt cuộc không thể kìm nén thêm nữa, mặc kệ tuôn trào.
"Lan quân, Lan quân chàng trở về rồi…
Chàng dọa ta sợ c.h.ế. t khiếp…"
"A Ninh, A Ninh sao nàng có thể tự mình đi leo Thiên Ti?
Cho dù ta vĩnh viễn không tỉnh lại, ta cũng không muốn nàng mạo hiểm đi con đường cửu tử nhất sinh ấy…"
"Muộn rồi, muộn mất rồi… ta đã trèo qua rồi…
Lan quân không biết đâu, Thiên Ti đáng sợ lắm… hu hu hu…"
Nghe tôi nói vậy, cả người Lan Dục khẽ run lên, nước mắt lặng lẽ trượt dài theo gò má, rơi xuống trán tôi, thấm vào da thịt.
"A Ninh… tất cả là ta không tốt.
Tôi cầu xin nàng, từ nay đừng vì ta mà mạo hiểm nữa…"
Tôi ôm chặt lấy Lan Dục, dán chặt vào lòng chàng, như muốn hòa tan cả bản thân trong nhịp thở quen thuộc ấy.
Bao nhiêu đau đớn từng chịu trên Thiên Ti, phút chốc như tan biến hết trong vòng tay này.
"Lan quân… vì chàng, A Ninh nguyện làm tất cả."
Lan Dục đổi tư thế, ôm tôi càng chặt hơn.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, môi chàng đã bất ngờ phủ xuống, cuồng nhiệt hôn lấy tôi.
Tôi đang định giãy giụa gọi Cốc Vũ vào đóng cửa thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói xa lạ:
"Nghiệt đồ, chớ có vô lễ."
Một câu ấy khiến toàn thân tôi dựng hết cả tóc gáy.
Tôi lập tức giơ tay đẩy Lan Dục ra, nhưng chàng chẳng hề bận tâm, vẫn quấn lấy tôi như không có gì, còn tiện tay kéo rũ màn trướng xuống.
Màn vừa buông, tôi cảm giác không khí trong phòng như nặng đi vài phần.
Tôi khổ sở khuyên nhủ mãi, cuối cùng cũng đẩy được Lan Dục ra, vội vã ngồi dậy, vén màn trướng lên, rón rén thò đầu ra ngoài…
Chỉ thấy trong phòng có một thư sinh áo trắng đang đứng, thoạt nhìn cũng cỡ tuổi Lan Dục.
Tôi không ngờ sư phụ của Lan Dục lại trẻ đến vậy, xem ra, người thích "trẻ hóa" không chỉ có một mình Tiêu Hành.
"Đệ tử Vân Yên Ninh, bái kiến Tiên Tôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!