18.
Thanh Hàn Cung, nằm bên bờ Thiên Hà, là nơi ở của Bạch Long.
Con Bạch Long ấy tên là Lan Dục, người thân quen thường gọi là Lan Quân.
"Ta bị kẻ gian hãm hại, tâm mạch hoàn toàn hủy hoại, chỉ có thể ẩn thân trong một hang động trong núi sâu.
Phu nhân không màng nguy hiểm, xả thân cứu giúp, Lan Dục không còn gì để trả ơn, chỉ có thể lấy thân báo đáp."
Lời Lan Dục nói ra đầy khí thế, như thể chuyện này hiển nhiên là lẽ phải.
Vừa dứt lời, hắn lại đưa tay siết chặt lấy tôi.
"Phu nhân vì ta mà đi lấy nội đan của hung thú, mới thành ra trọng thương khắp người, khiến người ta đau lòng không thôi…"
Nói tới đây, dường như hắn còn rơi xuống mấy giọt nước mắt.
Tôi khẽ hắng giọng, cố giữ bình tĩnh:
"Lan Dục, chỗ ngươi có cái gương nào không?"
Lan Dục nghe vậy liền vội vàng gọi người mang gương tới, rồi lại lập tức đuổi họ ra ngoài.
Tôi nhìn vào gương — đúng là vẫn là Vân Yên Ninh, vẫn rất đẹp.
Tôi nghiêng đầu liếc sang Lan Dục một cái… Ừm, nhưng vẫn không đẹp bằng hắn.
Tuy bây giờ mặt hắn đang đầy vẻ tủi thân, trông chẳng giống rồng gì cả, mà giống chó lông vàng thì đúng hơn.
"Phu nhân, sao nàng lại gọi ta là Lan Dục?"
"Thì ngươi chẳng phải tên là Lan Dục sao?"
"Nhưng gọi tên thật thì xa cách quá rồi…
Nàng là phu nhân của ta, phải gọi ta là Lan Quân, là lang quân, hoặc phu quân chứ."
Tôi bắt đầu thấy đau đầu, không nhịn được mà đưa tay lên xoa trán.
"Lan Dục tiên quân, đúng là ta đã cứu ngươi, nhưng ngươi cũng đã cứu ta, hai bên ân tình coi như hóa giải, không cần phải lấy thân báo đáp đâu.
Ta cũng là bị người ám toán, cùng hung thú rơi vào ảo cảnh, bất đắc dĩ mới ra tay g.i.ế. c nó.
Vân Yên Ninh thân mang phàm thể, còn chưa phi thăng, chẳng phải phối ngẫu xứng đáng với tiên quân."
Lan Dục nghe xong, sắc mặt liền lạnh hẳn đi. Cả người như thể vừa bị giội một chậu nước băng.
Tôi còn chưa kịp mở miệng nói câu:
Hay là… ngươi cho ta ít hạt giống ớt, coi như chúng ta huề nhau nhé, thì đã cảm thấy khí lạnh từ hắn tỏa ra từng tầng từng lớp.
Còn chưa kịp nói câu nào, hắn đã "phì" một tiếng, bốc khói trắng rồi hóa về nguyên hình.
Chỉ thấy một con tiểu bạch long trắng muốt, to bằng cánh tay, dài chừng khuỷu tay, đang lăn qua lăn lại trên chăn của tôi, vừa lăn vừa xoay vòng, miệng thì nức nở:
"Lan Dục có gì không tốt chứ, sao phu nhân lại không cần ta nữa?
Ân tình lớn thế này, sao có thể không lấy thân báo đáp?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!