Chương 17: (Vô Đề)

Tôi quay người, không đành lòng nhìn thêm nữa. 

Lăng Chi Triệt lo lắng đỡ lấy tôi, nhưng tôi chỉ khẽ lắc đầu, nói mình không sao, rồi bảo hắn đưa tôi đi tìm Nguyên Thư Dao.

So với tưởng tượng, Nguyên Thư Dao trấn định hơn tôi nghĩ nhiều.

Nàng trông có vẻ đã mấy đêm không ngủ, tuy quần áo vẫn sạch sẽ, nhưng nhăn nhúm cả lại, vừa nhìn đã biết là dùng Tịnh thân quyết để xử lý qua loa.

Nàng một bên lật sách điển tịch, một bên trông chừng lò luyện đan, dáng vẻ thong dong, nhưng thần sắc lại cực kỳ nghiêm túc.

Trải qua chuyện này, nàng như bỗng chốc trưởng thành hoặc cũng có thể là vì gầy đi quá nhiều, nhìn qua đã chẳng còn là tiểu cô nương mềm mại, ngọt ngào như trước nữa.

Cằm nàng đã thon lại, sắc nét như cánh sen vừa hé nở. 

Giữa trán hơi nhíu, đôi mắt hạnh trầm lặng, ngay cả nốt ruồi lệ bên khóe mắt cũng như đậm màu hơn, khiến vẻ đẹp kia thêm phần sâu thẳm.

Với dáng vẻ bây giờ, quả thực đã có vài phần khí chất của "tam giới đệ nhất mỹ nhân" trong tương lai.

"Sư tỷ… sư tỷ tỉnh rồi…"

Nguyên Thư Dao ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy tôi. 

Giây phút ánh mắt chạm nhau, cái dáng vẻ điềm tĩnh, chín chắn ấy bỗng hoàn toàn sụp đổ, nước mắt lập tức trào ra từ đôi mắt đỏ hoe của nàng.

Nàng vẫn như trước, lao vào lòng tôi như chim non tìm tổ. 

Tôi ôm lấy nàng, nhẹ vuốt mái tóc gầy gò ấy, chim nhỏ của chúng ta, sao lại gầy đến thế này rồi.

"Sư tỷ… sao tỷ lại ngủ lâu đến vậy…"

Nguyên Thư Dao ôm chặt lấy tôi, khóc đến mức thở không ra hơi, như thể cuối cùng cũng có thể đem hết thảy đau khổ và giày vò suốt bao ngày qua trút ra một lượt.

Trong cơn mơ hồ, từng ký ức nhỏ nhặt giữa tôi và Nguyên Thư Dao bỗng hiện về rõ mồn một trong đầu.

Rốt cuộc, tôi vì sao lại chịu thay nàng nhận lấy năm mươi roi hình phạt kia? 

Vì sao, dù phải hao hết linh lực, thậm chí đánh đổi cả bản mệnh pháp khí, tôi vẫn muốn thay nàng và Tiêu Hành chắn lấy đạo thiên lôi ấy?

Có lẽ, ngay từ khi làm những chuyện đó, sâu trong lòng tôi đã không còn xem nàng là nữ chính gì nữa. 

"Nữ chính" chỉ là một cái danh vô hình, còn Nguyên Thư Dao là một sư muội bằng xương bằng thịt của tôi.

Còn Tiêu Hành, nếu tôi không thật lòng xem hắn là sư phụ, sao tôi lại không màng hậu quả, liều mình thúc động Cửu Thiều  để cứu hắn? 

Sao chỉ mới thấy hắn trúng một đạo thiên lôi, tôi đã cuống đến suýt tẩu hỏa nhập ma?

Tôi bất tri bất giác quay đầu nhìn về phía Lăng Chi Triệt.

Vậy còn hắn thì sao, Lăng Chi Triệt? 

Rốt cuộc, hắn là gì trong lòng tôi?

Từ khi nào, hắn bắt đầu gọi nàng là "Dao nhi"? 

Từ khi nào, ngay cả lúc không có ai, hắn cũng chỉ gọi tôi là "sư muội"?

Vì sao, hắn không còn gọi tôi là "Yên Ninh" nữa?

Lăng Chi Triệt, vì sao chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!