Chương 32: Linh Hồn Giận Dữ (5)

Hôm nay Thanh lại tới mua hoa quả, đây là lần thứ tư trong tuần cô gặp Quân. Tất nhiên hắn có để ý, Quân nhanh chóng kiếm chuyện làm quen với cô, đối với phụ nữ, bất kể già hay trẻ, hắn luôn tỏ ra mình là một người tử tế, thậm chí còn tương đối dịu dàng nếu so với tính cách của hắn. Hiểu đơn giản là Quân có tố chất một con buôn thứ thiệt, hắn không sợ yêu ma quỷ quái, không sợ người xấu, nhưng lại sợ mất khách, mà người đi chợ thì phần lớn là nữ giới, nữ giới thì sao?

Họ thích được đối xử nhẹ nhàng, cũng có người thích nhiệt tình một chút, nhưng đa phần cứ được chiều chuộng là họ sẽ quay lại. Kết hợp với kinh nghiệm nhiều năm phân tích tâm lý tội phạm của mình, Quân cho thấy hắn không chỉ biết phá án, mà còn biết kiếm tiền một cách tài tình nữa.

Thanh tuy hay đến mua hàng chỗ hắn, song cô rất ít nói, nét mặt lúc nào cũng chỉ có một vẻ thờ ơ, trông cô hờ hững đến độ bất cần đời, kiểu mua là vì mua thôi, còn không quan tâm gì khác. Hắn có hỏi han cô cũng mặc kệ, hiếm lắm mới thấy Thanh đáp lại, nhưng được cái cô rất hay nhìn hắn, có lúc nhìn đến xuất thần, cứ thẳng mặt hắn mà dòm, ban đầu thì còn giấu giếm, nhưng dần dần hành động dó trở lên tự nhiên, giống như muốn mua luôn cả hắn vậy.

Trước ánh mắt của Thanh, Quân đã có những suy nghĩ thế này: vốn dĩ hắn rất tự tin vào mặt tiền của mình, điều này mọi người cũng công nhận, nhưng Thanh không nói không rằng mà cứ nhìn hắn ngẩn người, ngược lại khiến Quân nghi ngờ, có phải cô ấy thích hắn rồi không? Quân đoán bẩy phần là đúng rồi, thế nên mỗi khi bắt gặp Thanh nhìn mình, hắn đều cười rất tươi, hoặc đánh động bằng câu hỏi:

- sầu riêng không em?

- vì sầu riêng là mặt hàng đắt nhất trong sạp, bán cũng khá lãi, nhưng có vẻ Thanh không thích sầu riêng nên cô không mua bao giờ.

Nói chung là Quân đã nghĩ quá nhiều, Thanh nhìn hắn là có ý đồ của cô ấy, trong mắt Thanh hắn lúc nào cũng nhăn nhở, khác hoàn toàn với những gì người ta nói về hắn. Cô không hiểu sao khi mình nhìn người khác thì sẽ bị họ hỏi thích nhìn không, hoặc nhìn cái gì, trong khi hắn lại cười, và dù có nhìn bao nhiêu lần, hắn cũng không tỏ vẻ khó chịu. Thanh làm vậy là muốn chọc tức Quân, muốn thấy hắn làm gì đó xấu xa, hoặc đáng ghét, để có cớ mà giết hắn.

Đó là mệnh lệnh của hội phản thánh giao cho cô, khi tiếp cận Quân.

Trước giờ Thanh cứ nghĩ rằng bất cứ ai chỉ cần cô từng nhìn thấy, thì nhắm mắt lại cô liền giết được người đó. Nhưng trên đời không có chuyện hoang đường như vậy, Thanh nhìn Quân muốn mệt mỏi mà đêm về cô vẫn không thấy hắn, dạo nào Thanh mới nhận ra, nguyên nhân thực sự là do mình không hề muốn giết hắn chút nào.

Từ lần đầu vô tình được Quân giúp đỡ, phải biết là trong đời cô chưa từng được ai đối xử tử tế như vậy, dù không đến mức khắc cốt ghi tâm, nhưng cô cũng thấy cuộc đời lóe ra một tia sáng. Ở vào cái tuổi hai mươi, Thanh đã sớm hết thời mộng mơ, nhưng cô vẫn biết thế nào là rung động, đối với một người từ nhỏ đến lớn sống giữa sự ghẻ lạnh của cộng đồng, thì một cử chỉ khác biệt sẽ có ảnh hưởng ngang một trận sóng thần, chỉ là cảm xúc của cô đã chai lì nên những rung động đó chưa đủ để tạo ra thay đổi.

Cho tới khi hội phản thánh giao nhiệm vụ giết Quân cho Thanh, cô không hoạt động chung với hội, vì như trong kinh thánh cổ đã ghi, năng lực của Thanh hoàn toàn có thể giết chết các môn đồ khác, vậy nên chỉ có một người làm nhiệm vụ truyện tin, liên lạc với cô. Người đó cô không biết mặt, nghe giọng thì còn trẻ, sau khi giao cho cô mảnh giấy ghi địa chỉ, người đó nói:

- sắp tới thời khắc quan trọng để hồi sinh ngài, trong này có ghi nơi ở của con mồi, bằng mọi cách tìm và thủ tiêu hắn càng sớm càng tốt.

Đây là lần đầu tiên Thanh nhận nhiệm vụ từ hội, trước đó những việc cô làm đều là tự phát, hũ tro cô luôn đem theo bên mình giống như lá bùa hộ mệnh, có nó Thanh gần như không còn mặc cảm tội lỗi khi xuống tay, cũng từ đó việc chứng kiến tai nạn cũng không còn đáng sợ nữa. Hội phản thánh nghĩ rằng sử dụng Thanh sẽ là một nước cờ hiểm, khi mà chúng đã dùng hết các cách từ đánh trực diện, cho đến đánh bẫy, với năng lực giết người từ xa của cô, có thể khiến Quân chết một cách tự nhiên mà không để lại dấu vết. Nguyên nhân khiến cho hội phản thánh đến giờ mới sử dụng Thanh, đó là vì chúng chưa hoàn toàn nắm được suy nghĩ của cô, thời điểm nào thì cô dễ bị kích động, và cơ chế kích hoạt có phải chỉ dựa vào nhận diện khuôn mặt không.

Ý đồ của chúng là để Thanh tiếp cận Quân, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ bị cô nhắm trúng, nhưng thế quái nào mà hắn lại khác người như vậy, Thanh luôn cho rằng mình là người dễ ghét, không ai ưa cô, vậy mà hắn cứ gặp cô là lại cười cười nói nói, thái độ đó khiến Thanh phải tự hỏi, tại sao phải giết một người tốt như thế? Do Thanh ít va chạm xã hội, nên không biết Quân như vậy vì muốn bán được hàng thôi, chứ với ai hắn cũng niềm nở hết, con người có khả năng thích nghi cao chính là như thế.

Kỳ lạ hơn nữa là Thanh rất hay nghĩ đến Quân, không phải trong mơ, cứ rảnh rỗi là cô lại tưởng tượng ra hắn. Vì chưa từng trải qua chuyện gì như vậy, nên Thanh không nghi ngờ, cô cứ miên man nghĩ, rồi lại thấy muốn gặp hắn, thế là cô tới gặp, nhìn chán thì về, có khi chẳng mua gì, hắn cũng không khó chịu, còn nhặt cho cô ít quả sứt sẹo để đem về nữa. Thành thử gần đây Thanh lại thích đến chỗ Quân, cô học ở đại học gần đó nên lúc về thường ghé sạp hoa quả của hắn, trừ khi hôm nào có việc thì cô không tới.

1

Thanh tin rằng nếu cứ như vậy thì cô sẽ tìm ra lý do để giết Quân, có thể vì hắn là kẻ thù của hội phản thánh, là nhiệm vụ mà cô phải xử lý, hoặc cũng có thể vì cô nghĩ đến hắn quá nhiều, điều mà cô chưa từng trải qua từ trước đến giờ.

- khiếp, hôm qua đoạn hà đông có vụ tai nạn ghê thế, thấy bảo sang đường lúc sáng sớm, mà chết những hai người, sợ thật ấy

- đang mải nhìn thì có một bà khách nói oang oang khiến Thanh phải chú ý.

- thật, không biết đi đứng thế nào mà lại đâm vào con nhà người ta như thế, xem cái ảnh trên mạng, tay chân rụng rời, máu me lênh láng, nát hết cả xe máy

- một bà khách khác cũng nói.

- bị xe ben cán thì chẳng nát bét, tôi đi qua lúc công an đang dọn dẹp hiện trường thấy phải gắp ra thế này này

- bà kia vừa nói vừa nhón nhón tay, sau đó rùng mình lắc đầu ra vẻ ghê tởm lắm.

- lỗi do hai người đi xe máy sang đường không quan sát thôi.

Vốn là sáng nay hắn cũng vì vụ này mà phải sấp ngửa chạy tới hiện trường xem xét, dạo gần đây nhiều người đi rất ẩu, thích chuyển làn đột ngột để gây tai nạn, nhưng kỳ lạ là hiện trường không phải đoạn đường giao cắt, nạn nhân đang đi thẳng bỗng đánh lái tạt qua đầu xe ben, kết quả cả người và xe bị cán cho biến dạng. Hắn chép miệng nói tiếp:

- mọi người đi đường phải tập trung, đừng vì thấy đường vắng mà chạy ẩu, nhất là ai tay lái yếu, muốn sang đường thì phải xanh nhan từ xa, hoặc dừng lại quan sát, để đến lúc xảy ra tai nạn thì thiệt thòi lắm.

- phải đấy

- mấy người khách gật gù, để đồng tình với ý kiến của hắn, mỗi người lại nhặt thêm vài quả bỏ vào túi, sau đó đưa hắn cân lên tính tiền.

Chỉ có Thanh mặt vẫn không tươi hơn, cô định chọn quả gì bỏ vào túi, nhưng tay cứ lưỡng lự mãi. Tới khi mấy bà khách đi rồi, cô đành nhặt vội mấy quả quýt, sau khi trả tiền, Quân mới hỏi:

- nhà em ở đâu? Gần đây không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!