Mười sáu tuổi, Thanh trổ mã, em ra dáng một thiếu nữ, không son phấn, không áo váy xúng xính, em luôn đứng ngoài những cuộc vui của đồng bạn và chủ động né tránh những chỗ đông người, sau giờ học em về phụ mẹ việc nhà, chỉ có ở một mình với bốn bức tường, em mới cảm thấy bình yên. Cuộc sống tách biệt khiến cho cảm xúc của Thanh bị thui chột, không còn vui buồn hờn giận, em trở lên lãnh đạm với tất cả mọi thứ, bao gồm cả sự kỳ thị của bạn bè.
Xung quanh Thanh không lúc nào thiếu những ánh mắt mỉa mai, mỗi ngày đến lớp em đều phải nghe vô số lời giễu cợt của bạn học, những người bằng tuổi với em, nhưng có hoàn cảnh tốt hơn em rất nhiều. Họ truyền tai nhau về mẹ Thanh, về hai người em gọi là cha, và về bản thân em, nói rằng mẹ Thanh hám của lấy chồng già, rồi hại chết chồng chiếm tài sản, về sau bị đuổi khỏi nhà vì người ta phát hiện ra thói lăng loàn, thậm chí còn thêu dệt cả chuyện mẹ đưa người đàn ông lạ về nhà để gian díu. Ban đầu đám bạn chỉ nói nhỏ với nhau, hoặc hỏi bóng gió một cách châm chọc về những lời đồn đó, Thanh đã cố phủ nhận, nhưng thấy vô ích nên dần dần em không đáp lại, càng không tỏ thái độ gì nữa, bấy giờ sự chế giễu liền trở lên công khai, họ gọi em là con này con nọ, thản nhiên đem chuyện mẹ em ra để đùa cợt, cố tình gây sự với em.
Trong mắt bạn học Thanh là đứa lầm lì, không ai ưa vẻ mặt vô cảm của em, dù họ có chửi thẳng mặt cũng không thể khiến em nhíu mày, từ Thanh toát ra một loại thần thái tĩnh lặng tuyệt đối, giống như không nghe không thấy, bỏ mặc mọi chuyện. Những lời không mấy tốt đẹp đó cứ tam sao thất bản lên, trở thành hàng tá câu chuyện không đầu không cuối, lan ra khắp cả trường.
Chỉ khi có một mình trong phòng kín, Thanh mới bật khóc, ai cho họ cái quyền phán xét cuộc đời người khác như vậy, có bao giờ họ thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác để hiểu, để phân biệt đúng sai không? Sau rồi Thanh cũng quen, nước mắt khô kiệt, trong lòng không còn thống khổ, đã qua rồi giai đoạn xem tự tử như một cách để giải thoát, giờ đây em hoàn toàn trơ với những tác động bên ngoài.
Trải qua quãng thời gian khốn đốn, Thanh đã học được một điều, rằng khi bản thân đã mang thành kiến, thì giải thích đồng nghĩa với van xin, còn chống đối sẽ bằng với khẳng định, con người không bao giờ chấp nhận suy nghĩ của mình sai, càng chứng minh cho họ thấy bản thân khác với suy nghĩ của họ, ngược lại thành kiến sẽ càng tăng lên. Nghịch lý này chính là cuộc sống, thay vì bất lực thay đổi nó, như cách mẹ từng làm, tức là khóc lóc và tỏ ra mình vô tội, Thanh chọn bỏ qua nó, em mặc kệ người ta nói, miệng đời vốn dĩ không thể bịt được hết, quan trọng là mình sống thế nào thôi.
Đối với người ngoài thì như vậy, đối với mẹ, Thanh cũng giấu hết những cảm xúc vào trong, không kể lể hay thể hiện ra mặt những khó chịu mà em cảm thấy khi ở trường, Thanh luôn giữ thái độ bình thản, em nói mọi chuyện rất ổn và em không có vấn đề gì cả. Thanh chỉ muốn mẹ không phải lo lắng về em, cuộc đời này đã khiến mẹ phải chịu quá nhiều khổ đau rồi, nếu còn phải bận tâm thêm nữa, em sợ là mẹ sẽ bỏ em mà đi mất.
Thực tế là những người kia đâu làm gì được Thanh, họ có độc mồm độc miệng đến thế nào, chỉ cần em bỏ ngoài tai, thì cũng xem như xong chuyện.
Nhưng đó chưa phải tất cả, một hôm, khi đang đi học về, có một đám nữ sinh bỗng chặn đường Thanh, bọn họ đều là bạn cùng lớp, nhưng chưa từng nói chuyện lần nào, gần đây em thấy họ to nhỏ điều gì đó về mình, nhưng vốn không để tâm nên em mặc kệ. Không nghĩ tới là lại có chuyện này, ai nấy đều có vẻ không được thiện chí, người đi đầu tên Ánh hất cằm hỏi:
- Mày thích anh Quang phải không?
Kiểu này là muốn gây sự đây, Thanh không biết anh Quang là ai, cũng không muốn dây dưa với bọn họ, em thẳng thừng đáp:
- Không
- Sau đó lập tức rời đi.
Bỗng có người kéo giật em lại, nói lớn:
- Lại còn chối, tao thấy mấy lần mày gặp anh ấy, còn xin số các thứ nữa, mày đưa điện thoại đây tao xem
- Đây là Thùy, bạn thân của Ánh.
- Tôi không biết Quang nào hết
- Thanh giằng tay ra, em nhìn người đối diện, tiếp
- Việc gì tôi phải đưa điện thoại cho bạn.
- Mày nên biết anh quang là người yêu con Ánh, mày nghĩ mày ngon mà tính cướp người yêu nó?
- Vừa nói Thùy vừa đẩy Thanh, tới khi dồn em vào chân tường, cô ta cười lạnh
- Tao đéo thể ưa được bản mặt mày, lúc nào cũng lầm lầm lì lì, nhìn chỉ muốn tát cho mấy cái.
Vòng vo nãy giờ hóa ra là muốn lấy cớ đánh người, Thanh không đáp, em im lặng bỏ đi, nhưng phía sau liền có người giật tóc lôi ngược trở lại, đồng thời một giọng chua ngoa cất lên:
- Mẹ mày như thế thảo nào mặt mày dày, dám đi đong giai của tao, mẹ mày dạy mày làm đĩ hơi sớm đấy, con phò non ạ
- Ánh dúi đầu Thanh xuống, giằng qua giằng lại tóc em, dứt lời thì đạp một cái vào bụng khiến em ngã ra đất.
- Thấy chưa, mặt nó cứ trơ trơ ra như này này
- Thùy nhanh chóng xúm vào, cô ta lôi Thanh dậy, không thấy chút đau đớn hay sợ hãi nào hiện ra trên mặt em, biểu cảm của Thanh đúng là trơ như gỗ đá, thùy lập tức giáng xuống hai cái tát rất kêu, miệng chửi
- Để tao xem mày mặt dày đến đâu, đm mày nữa.
Thanh vùng ra, má em đã đỏ nựng dấu tay, không phải em không biết đau, nhưng để đám người này hả hê thì không chỉ đau, em còn thấy nhục nhã nữa, bộ mặt vô cảm của em chính là để đáp lại cơn điên của bọn họ. Song em chỉ có một mình, trong khi bên kia có tới ba người, bọn họ chặn Thanh lại, em chống cự thì họ giữ tay em, cả đám lôi kéo nhau ra khoảng đất trống phía sau một căn nhà, ở đây ba người có thể thoải mái đánh đập Thanh, mà không sợ người khác can thiệp.
Tiếng chửi bới điên đảo, xen lẫn với những tiếng huỳnh huỵch, giọng thùy hằn học:
- Mày chạy đi, tao đang nói mà mày dám chạy à, mày không xong với tao đâu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!