Hôm nay Thiện đã có thể đi lại nhẹ nhàng, thương thế của cậu cũng tương đối ổn định rồi, dự là cuối tuần này bác sĩ sẽ cho Thiện xuất viện về nhà. Sau cái hôm Quân đột nhiên tới thăm, trong lòng cậu cứ thấp thỏm không yên, nghe nói mấy người kia không bắt được hắn, nhưng họ chắc chắn Quân vẫn lảng vảng gần đây, chả vậy mà xung quanh Thiện lúc nào cũng có rất nhiều tai mắt canh chừng, cậu lại không cách nào liên lạc được với hắn, hi vọng là hắn tự biết đường cao chạy xa bay.
Lại thêm Đại Ca tự nhiên mấy ngày nay cũng không thấy đâu, trong tổ chức không có ai thân thiết với anh ấy, khó mà dò hỏi xem anh ấy đang làm gì, Thiện là người rõ tình trạng của Đại Ca nhất, dạo này nhân cách của anh ấy rất bất ổn, có thể đột nhiên nổi điên lên bất cứ lúc nào, tốt nhất là Quân đừng ở chung một chỗ với anh ấy. Đang nghĩ thì cửa phòng bệnh chợt mở ra, có một nữ y tá từ ngoài đi vào, Thiện lên tiếng chào hỏi, nữ y tá ấy vậy mà không đáp, cô ta bịt một cái khẩu trang gần như che kín mặt, chỉ hở ra hai con mắt, nhìn có vẻ gian xảo.
Nữ y tá dáng dấp rất cao, ngoài bộ đồng phục ra thì không có điểm nào giống nữ giới, vai ngang, cánh tay thô, quần cộc lộ cả mắt cá chân to bằng nằm tay. Cô ta đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt, thấy không có ai ngoài Thiện thì có vẻ yên tâm, tiếp theo liền phăm phăm tiến về phía giường bệnh. Cậu bị bộ dạng khả nghi của nữ y tá làm cho chột dạ, tưởng kẻ địch trà trộn vào bệnh viện ám toán mình, còn chưa rời khỏi giường thì cô ta đã tới trước mặt, một tay giữ cậu lại, một tay kéo khẩu trang xuống, vừa nhìn Thiện liền kinh ngạc thốt lên:
- Anh Quân!
Quả nhiên là hắn, người gì mà thiêng hơn tào tháo, mới nghĩ đến liền đến thật. Thiện hỏi hắn lấy đâu ra quần áo mũ miệng kia, cả bộ tóc giả nhìn siđa trên đầu nữa? Quân vui vẻ ngồi xuống ghế, hắn đâu có khả năng dịch dung vi diệu như cậu, muốn trà trộn vào đây chỉ có thể dùng cách này, đồ là hắn lấy bên nhà xác, còn tóc giả thì mượn của hiệu cắt tóc gần nhà, bộ tóc này đội hay lắm, cậu có đội thử không hắn cho mượn mà đội.
Thiện xua hắn đi, lại hỏi có biết bây giờ tình hình nguy hiểm thế nào không mà còn tới? Quân cười nham nhở, đáp:
- Biết thế, nhưng không tới thì không xong được, mà có việc nhờ mày đây.
- Việc gì?
- Thiện nhíu mày hỏi.
- Thức Thần chết rồi
- Quân bỗng đổi giọng, mặt hắn lạnh băng.
- Như thế nào? Sao lại chết?
- Thiện sửng sốt hỏi dồn.
- Tao giết nó. Chính nó bán đứng tổ chức cho bên hội phản thánh, hôm nọ tao phát hiện ra chúng nó đang trao đổi với nhau, xác tao cũng phi tang rồi, không cần tìm nữa
- Lời này hắn nói ra có ba phần là giả, nhưng bất quá thì cũng không cần phải tìm người nữa, coi như là y đã chết thật rồi đi.
- Vậy giờ phải làm sao?
- Thiện vẫn chưa hiểu ý hắn.
- Tao muốn nhờ mày truyền đạt lại với tổ chức, rằng Thức Thần đã bị hội phản thánh sát hại, bọn chúng đang mở cuộc thanh trừng quy mô lớn, nhắc để bọn họ không hành động bừa bãi, nếu không kết quả sẽ như thế này
- Vừa nói hắn vừa đưa ra một vật bọc trong túi nilon đen, tiếp
- Có nó thì bọn họ chắc chắn sẽ tin lời mày.
Thiện mở túi ra xem, có mùi tanh xộc lên, bên trong là một mảnh da người còn tươi, bề mặt da có xăm một hình xương khô, chính là hình xăm trị quỷ của Thức Thần. Mặt Thiện tối sầm lại, trong đầu liền hiểu ra, cái tiếng phản bội của Quân sẽ không thể gột rửa được, nhưng bằng cách này thì mũi tấn công của tổ chức sẽ không còn nhắm vào mình hắn nữa, đây là kế giết gà dọa khỉ, không những thế còn vừa có thể trừ khử gian tế vừa giải vây cho bản thân, thật là một công đôi việc! Quân lại nói:
- Đại Ca cũng đang nằm viện.
- Anh ấy bị làm sao?
- Thiện cứ liên tiếp bị làm cho kinh ngạc.
- Liên quan đến vụ xác chết giết người, hung thủ là một môn đồ của hội phản thánh
- Quân thuật lại, xong hắn liền nghĩ ra một chuyện, khó hiểu nói
- Mà rất lạ nhé, Đại Ca dạo này cứ thế nào ấy, tao suýt thì bị anh ấy giết, nhưng mà không phải là ở nhân cách quản ngục,.. Tao cũng không rõ nữa, kiểu như mất kiểm soát ấy.
- Anh phải nói rõ ra là như thế nào chứ
- Thiện sốt ruột hỏi lại.
Quân liền kể qua chuyện dưới hầm, tiện thể lái luôn sang cả vụ án, hắn nhận định vụ này giải quyết được phần nhiều là nhờ may mắn, nếu như không vô tình phát hiện ra Thức Thần vụng trộm qua lại với môn đồ kia, thì chưa chắc đã phá được án nhanh như vậy. Nghe mà Thiện cũng gật gù, đúng là cũng có phần may mắn, nhưng phải nói là môn đồ kia quá khinh địch, nếu tính toán cẩn thận một chút, sợ là ngay cả tổ chức cũng không thoát được kiếp nạn này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!