Chương 22: Đêm Của Những Linh Hồn (3)

Trước mặt Quân liền xuất hiện một người, hình dáng ấy, áp lực ấy, không phải ai khác, chính là Manocanh Man! Cô ta trực tiếp phi thân từ trên cửa sổ xuống chỗ hắn, sau cú đâm sầm vào mặt đất, chân cô ta có trượt đi một quãng, nghe rạt rạt rạt hồi lâu mới ngừng lại, nền xi măng nơi cô ta đáp xuống đã vỡ nát, chân cô ta trượt tới đâu chỗ đó lún xuống thành rãnh, Manocanh Man đứng thẳng người dậy hít một hơi, cười lên ha hả nói:

- Lâu lắm rồi mình mới lại gặp nhau, nhìn anh khác quá, chẳng lẽ anh không có gì để nói với em à?

Quân làm thinh lùi lại, ở ngoài như thế này cô ta sẽ không dám hiện nguyên hình, hắn dư sức đánh lại cô ta, nhưng hắn đang nghĩ, đi cùng Manocanh Man còn có Ma Sói, nếu giờ gã xuất hiện thì hắn chỉ còn nước đi bán muối. Phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, Quân tính toán giây lát, cảnh giác nhìn hai dãy nhà trên cao, mấy con ngõ sau lưng cô ta cũng không ổn, chạy ngược lại phía sau hắn là ra mặt đường lớn, sẽ không gặp thêm người nào của tổ chức chứ?

Quân tiếp tục lùi, mắt thấy Manocanh Man vẫn đứng yên tại chỗ, trông thì giống như không muốn động thủ, giờ mà quay người bỏ chạy, liệu cô ta có vồ lấy hắn không?

- Tổ chức không có anh thật là nhàm chán – Manocanh Man bỗng nói, ý cười trong mắt cô ta lập tức lộ ra sát khí – nếu anh muốn, em sẽ hủy diệt nó cho anh, không cần trốn chạy nữa, chỉ cần đến với em thôi.

Vừa nói cô ta vừa chậm dãi bước tới, thấy Quân không thoái lui nữa, cô ta nghĩ mình đã nhìn trúng hắn rồi, người như hắn sẽ bất chấp tất cả để đạt được mục đích, bây giờ kế hoạch phá hoại tổ chức đã bại lộ, hắn biết chắc tính mạng đang bị đe dọa hơn lúc nào hết, hành động liều mình quay lại viện thủ tiêu Thiện cho thấy, hắn đang bị mất phương hướng. Nhìn sắc mặt Quân khi đó, Manocanh Man càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, chẳng thế mà hắn chỉ có thể trân trối nhìn, tới một chút biểu cảm cũng không có, cô ta tự hỏi hắn đang nghĩ gì trong đầu?

- Không kịp đâu, những người khác đang trên đường tới đây rồi, chỉ có đi với em anh mới thoát được, rồi em sẽ thay anh giết hết bọn chúng…

RẦM!

Lời còn chưa dứt, bên tai Manocanh Man liền có tiếng kình phong đánh tới, nhanh đến mức cô ta không kịp né tránh, cả người lập tức đập vào tường, mình mẩy tê rần đi. Một giây sau thì cô ta định thần lại, cảm giác đầu tiên là cổ họng nghẹn cứng, có cánh tay rắn như đá đang chặn ngang yết hầu cô ta, một nguồn lực khủng khiếp ép cả người cô ta dính vào tường, thiếu chút nữa thì xương cổ bên trong bị đè nát.

Trước mắt Manocanh Man là Quân, chính hắn, nhưng lại không phải người mà cô ta từng biết, ánh mắt hắn dữ như thú, nét mặt lạnh như quỷ, sát khí ngùn ngụt như khói, lại thêm chất giọng nặng như chì, chỉ nghe thôi mà tim cô ta đã đập muốn vỡ lồng ngực:

- Tao không cho phép bất cứ ai phá hoại tổ chức, mày nên nhớ kỹ điều đó.

Manocanh Man trợn mắt không nói được lời nào, nếu như trước đây cô ta hoàn toàn có thể bật lại hắn, nhưng lần này thì không, một chút ý định kháng cự cũng không có, càng nhìn hắn trong lòng cô ta càng trở lên trống rỗng, đây là ma lực gì vậy? Quân nói xong, hắn liền buông Manocanh Man ra, áp lực bây giờ mới giảm bớt, cô ta khụy xuống ôm cổ hít lấy hít để, vừa rồi thực sự quá nguy hiểm! Trước khi bỏ đi, Quân còn nói:

- Nhất định tự tay tao sẽ bắt kẻ dám bán đứng tổ chức, sớm thôi!

Hắn quay người chạy ra đường lớn, vừa hay có một chiếc taxi đậu ở đó, Quân lập tức lên xe đi mất. Chưa đến một phút sau Cường lại từ ngoài đường lớn chạy xe máy vào, cậu vừa đi quanh khu bệnh viện một vòng, không rõ vị trí chính xác trong thông báo là ở đâu, đi tới đây mới thấy Manocanh Man ngồi ở bờ tường, xung quanh đất cát lồi lõm, đoán là Quân vừa ở đây, Cường vội hỏi:

- Người đâu?

- Vừa đi rồi – Manocanh Man bật cười đáp – anh đến chậm quá, không được thấy mặt con quỷ ấy.

- Quỷ? – Cường trong lòng chấn động.

- Đáng sợ lắm, nghĩ lại vừa rồi em vẫn còn chưa hết run đây – Manocanh Man ra vẻ vô cùng phấn khích, người cô ta run rẩy, nhưng không phải vì sợ mà là vì sướng phát run lên!

Cường nhìn không ra biểu cảm đó, suy nghĩ của cậu giờ chỉ xoáy vào chữ quỷ mà cô ta nói, Quân biến thành quỷ rồi sao? Sau từng ấy việc hắn làm, rốt cục thì hắn cũng bị chính tâm ma mình nuốt trọn, Cường vẫn tin con người hắn không xấu, chỉ là bị cuộc đời cưỡng ép mới phải đi vào con đường ấy, nhưng tới cùng hắn cũng đã thành quỷ. Rơi vào quỷ môn quan thì sao có thể thoát được, Cường chua chát nghĩ, chỉ có thành quỷ mới tự do qua lại chỗ đó, hắn ra nông nỗi này cũng vì cứu mạng cậu.

Không được, bằng mọi cách cậu phải tìm được Quân, không ngăn được hắn tạo nghiệp thì sẽ giải thoát cho hắn, để hắn được trở lại làm người!

Ách xì!

Quân khịt mũi mấy cái, nãy giờ ngồi trong taxi hắn đã hắt hơi trên dưới chục lần, đến nỗi váng hết cả đầu, không biết chừng lại cúm mất. Vừa rồi thật hú hồn, đáng ra hắn cũng không định động thủ đâu, nhưng tự nhiên cơn điên bộc phát, giờ nghĩ lại, hắn tự hỏi mình lấy đâu ra những sức lực ấy, để mà áp chế được Manocanh Man không phải đơn giản, đè cứng cô ta vào tường như vậy, hắn cũng thấy phục mình lắm.

Hên nữa là Quân đã kịp chạy thoát, đang hí hửng ngồi trong xe nhìn phố xá vụt qua, bỗng điện thoại trong túi hắn rung lên, màn hình hiển thị cuộc gọi tới của ĐẠI CA.

Ui giời, Quân lạnh toát cả người, có nên nghe không, là Đại Ca hay Đại Ca, à, Đại Ca thì cũng là Đại Ca thôi, nhưng Đại Ca này là Đại Ca nào? Hắn cuống hết tay chân, nếu nghe thì Đại Ca kia có đến bẻ cổ hắn không, nhưng biết đâu lại là chuyện công việc, hội phản thánh lộng hành như vậy, chúng tấn công tổ chức, đồng thời gây án liên miên, chẳng lẽ hắn lại chịu thua bọn khốn ấy!

Chuông reo được nửa chừng, Quân liền bắt máy, hắn căng thẳng nói:

1

- Anh ạ?

- Lúc nãy gọi anh có chuyện gì? – giọng Đại Ca ôn hòa đáp lại.

- … em định báo cáo công việc

- Quân thở phào một cái, Đại Ca vẫn còn ở trạng thái bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!