Chương 7: Chợ Phiên Âm Phủ 2

Cứ như thể thằng Cường vừa bốc hơi. Chỉ vài giây sau tôi đã không thấy cậu ta ngồi trước mặt mình nữa, trong phòng ngoài tiếng thở của những người đang ngủ ra thì hoàn toàn tĩnh lặng. Cảm giác lạnh lẽo ở chân cũng tan biến, tôi vội cho tay xuống sờ thử, có cái gì đấy rát rát trên chân tôi. Đó là rất nhiều hạt nhỏ rải đầy từ bắp chân tới bàn chân. Tôi vội quơ tay lấy điện thoại, ánh sáng giúp tôi xác định được thứ đang bám trên chân mình, là muối.

Tôi nhớ mình rắc muối ở dưới đất, sao giờ chúng lại bám vào chân tôi như vậy. Trong một giây sau, tôi lia điện thoại ra ngoài mép giường, dưới đất không thấy có muối, thay vào đó là những vết chân ướt in lộn xộn quanh giường. Tôi thấy nó xuất phát ở giường thằng Cường, hai bàn chân nhỏ, dẫn sang giường tôi, rồi in quanh mép giường, giống như là ai đó đang bồn chồn đi lại.

Thịch.

Vừa nhìn tôi chợt lạnh người, hai dấu chân kia dẫn sang giường tôi, mà không thấy nó quay về giường thằng Cường. Vậy là ý gì, tôi lia điện thoại thử tìm xem còn đường nào khác không.

Thịch.

Tôi hành động theo quán tính, tay cứ thế lướt qua hết chỗ này tới chỗ khác. Những dấu chân chạy quanh giường, có cái vẫn còn mới, có cái chỉ thấy hơi mờ mờ, còn có cả hai bàn chân trắng bệch đứng ở cạnh giường.

Thịch.

Hai bàn chân, đúng là vừa có hai bàn chân phản chiếu lại ánh sáng. Hai bàn chân của ai vậy, của thằng Cường à, trán tôi túa mồ hôi lạnh, vội chiếu điện thoại sang giường đối diện, trên giường có một đống đang nằm quấn chăn. Vậy thằng Cường đã về giường rồi, kia không phải chân thằng Cường.

Thịch.

Là ma rồi, tôi tự nhủ, tay cầm điện thoại, tay sờ sờ chỗ muối ở chân. Ma sợ muối phải không, tôi vơ lấy một nắm muối lên, miệng lẩm bẩm A di đà Phật, nếu như con ma kia cứ đứng ở thành giường thì sớm muộn gì nó cũng sẽ trèo lên giường, phải ngăn nó lại. Tôi lấy hết can đảm từ từ lia điện thoại về phía thành giường, nắm muối trong tay vung lên, rồi khi ánh sáng chạm tới vị trí cần thiết tôi lập tức văng muối ra.

Rạt... rạt... rạt

Tiếng mấy hạt muối rơi xuống đất như mưa, không biết tình hình thế nào. Tôi thử đem điện thoại ra soi, quả nhiên con ma đã không còn ở đó nữa, giờ thì yên tâm rồi. Tôi vui vẻ nằm xuống.

Nhưng ai đổ muối lên chân mình vừa rồi?

Nhất thời tôi tự hỏi, và niềm vui cũng vụt tắt. Trong bóng tối tôi cảm giác được những hạt muối lẩn nhẩn chảy xuống chân mình...

- Minh... Minh.. Minh.. mày định dậy đi làm không?

Là thằng nào gọi tao đấy, tao vừa mới chợp mắt được mấy phút, gọi cái gì mà gọi. Tôi vẫn cố nhắm chặt mắt, lờ những lời ma quỷ ấy đi. Cho tới khi có một bàn tay vỗ bộp bộp lên đầu mình, kèm theo là tiếng hù dọa:

- Mày không dậy bọn bố ăn hết mì thì nhịn đấy.

Dậy, dậy chứ, khó khăn lắm tôi mới mở được hai con mắt ra. Đúng là trời sáng thật rồi, ánh nắng le lói qua khe cửa chiếu lên mặt khiến tôi bừng tỉnh.

- Mày định làm nàng tiên cá à mà đổ đầy muối ra chân vậy?

Thằng Cường vừa nói, tôi lập tức ngồi dậy, đập vào mắt tôi là hai cái chân lông lá đang bám đầy những muối là muối. Tôi quay sang nhìn thằng Cường, thằng này nhe nhởn cười, cảm giác như cậu ta không liên quan tới chuyện đêm hôm qua vậy.

Dẹp hết đi, đêm nay tôi còn đi chợ phiên âm phủ nữa, phải chuẩn bị tinh thần, tôi có nên nói cho ai biết về chuyện này không, nhưng thằng Cường dặn là không được nói cho ai biết, đành phải tự thân tìm hiểu vậy. Thời gian một ngày có vẻ quá gấp gáp để tôi thu thập tài liệu, phải mang theo cái gì để phòng thân, khi tới rồi thì nên làm gì và không nên làm gì, tôi có thể sống mà về được không.

Ha ha, chuyện nực cười gì đang diễn ra thế này, từ khi nào tôi lại trở thành một thằng mê tín di đoan như vậy, lòng thầm thở dài.

Trong lúc làm việc tôi cũng không thể vứt bỏ những suy nghĩ ấy khỏi đầu, tới giờ nghỉ trưa, tôi vội vã về phòng lên mạng tra cứu. Có rất nhiều trang bàn luận về vấn đề gặp ma rồi đi theo ma, nhưng đọc chỉ thấy nồng nặc mùi hư cấu. Tìm rất lâu tôi mới thấy một trang kín, thành viên không nhiều, nhưng có một cái tít rất thu hút "Theo ma đi chợ". Tôi gia nhập để xem bài, quả thực trang này có không khí ma quái nhất trong các trang tôi từng lướt qua.

Nền đen, chữ trắng, không có những hình ảnh hù dọa, thành viên thưa thớt và dường như lúc nào cũng có 11 người trong phòng chat.

"Theo ma đi chợ", truyện viết về một người, sau khi chứng kiến tai nạn trên đường về nhà thì bị ma ám. Người này nói rằng cảm giác lúc nào cũng có người quan sát mình, lúc nào cũng thấy bất an. Rồi tới một đêm nọ, người ấy đang ngủ thì nghe tiếng gõ cửa cộc cộc, gõ từng hồi ba tiếng, không hiểu sao khi nghe tới hồi thứ bảy thì người ấy đột nhiên bật dậy.

Rồi như có ai đang giục, người ấy mặc đồ lên và ra mở cửa, ngoài cửa có sẵn một bóng đen đứng chờ, vừa thấy người ấy xuất hiện bóng đen liền quay đi. Phải hiểu rằng người ấy vẫn tỉnh táo, chỉ là miệng không thể nói được, mắt và tay chân đều hoạt động bình thường.

Đi mãi đi mãi, người đó không biết mình đi đâu, chỉ dần nghe thấy tiếng cười nói lao xao, rồi ánh sáng xanh chập chờn ẩn hiện, càng lúc càng gần. Tới khi bóng đen dừng lại, người đó đã thấy mình đứng trước một vùng đầy bóng đen, họ đang nói chuyện, có những căn chòi kỳ quái được dựng lên, trong chòi là đồ đạc, có vẻ như chúng đang được bày bán. Người ấy thấy bóng đen dẫn mình tới đây lạc vào giữa đám đông.

Hành động của những bóng đen xung quanh khiến người ấy nghĩ tới một khu chợ, tấp nập người mua kẻ bán, chỉ nhìn thôi cũng đã hiểu rồi.

Không gian lạnh lẽo nhưng tuyệt nhiên không có gió thổi, những bóng đen ẩn hiện lướt qua trước mặt đem theo tiếng lao xao, nhưng có cố nghe cũng không ra là họ đang nói gì. Tất cả vừa ồn ào vừa tĩnh lặng, đông đúc nhưng vắng vẻ, người ấy như đang đứng ở một thế giới khác. Rồi sau đó người ấy bỏ chạy, nhưng không thể tìm được ra con đường lúc trước dẫn tới đây, càng chạy những bóng đen càng nhiều, con đường càng thêm khó khăn.

Xẹt. Có ánh sáng hiện lên, là đèn pha ô tô, được cứu rồi. Nhưng khi nhận ra thì người ấy đã nằm dưới bánh xe đó, vụ tai nạn diễn ra vào đêm một ngày 16 âm lịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!