Chương 3: Nằm Viện 3

*Giờ là 4h35, trời chưa sáng, nhưng có thể thấy đêm đã tan đi rồi, bóng tối cũng nhạt dần và khung cảnh hiện lên rõ ràng hơn. Tôi phải chạy từ tầng 3 xuống tầng 1, sau đó đi về phòng trực ở ngoài đại sảnh. Hành lang chỗ sáng chỗ tối, tôi không quen để ý xung quanh nên cắm đầu đi một mạch.

Bịch, bịch.

Tiếng bước chân của tôi trên hành lang tĩnh lặng chưa bao giờ nghe rõ như vậy.

Bịch, bịch.

Qua hết dãy hành lang tầng hai rồi, giờ chỉ cần xuống tầng một , đi thêm vài bước nữa là tới phòng trực.

Bịch, bịch.

Bịch, bịch.

Thịch. Vừa rồi có tiếng bước chân của ai khác nữa. Tôi dừng chân, ngoái lại nhìn phía sau, chỗ tôi đứng được một bóng đèn vàng chiếu sáng thành khoảng tròn, từ đây nhìn sang hai bên hành lang, chỉ thấy được từng cụm từng cụm sáng đan xen với những khoảng tối. Im lặng.

Bịch, bịch.

Tôi lắng tai nghe, rõ ràng người kia vẫn đang đi lại, không phải ở hành lang này vậy là từ trên tầng ba đi xuống. Bất giác tôi ngẩng đầu nhìn lên cầu thang. Thịch.

Có một bàn tay vịn vào lan can cầu thang, mấy ngón tay trắng gầy di chuyển dọc theo lan can, kèm theo đó là từng tiếng bước chân.

Bịch, bịch.

Tôi nghiêng người sang một bên để nhìn cho rõ xem là ai đang đi trên cầu thang.

Bịch.

Ngừng rồi, người kia không bước nữa, bàn tay bám vào lan can cũng không nhúc nhích. Là y tá? Tôi bước khỏi phạm vi đèn chiếu, chân đặt lên cầu thang, tính hỏi xem người kia là ai.

Cạch.

Dãy hành lang bên trái chợt có tiếng động, tôi giật mình nhìn sang, không có gì ngoài những khoảng sáng tối đan xen. Chắc là gió thổi cành cây va vào cửa, tôi thầm nghĩ trấn an bản thân. Lại ngẩng đầu nhìn lên cầu thang.

Không có ai.

Bàn tay vừa rồi đã biến mất, cầu thang trống không, ngoài ánh sáng hắt ra từ bóng đèn dưới chỗ tôi đứng thì cầu thang gần như tối om. Người vừa nãy đã đi đâu. Không phải người đó đang đi xuống tầng hai này sao. Chuyện gì vậy. Tôi nhìn thêm một lát nữa, chắc chắn là trên cầu thang không có ai thì mới cúi đầu bước xuống.

Thịch.

Tôi cúi đầu, đập vào mắt tôi là ở dưới cầu thang tầng một, có người đang ngửa mặt lên đối diện với mặt tôi. Khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, tôi chỉ nhìn được một nửa diện mạo đó, một con mắt đen vô hồn, một nước da trắng nhợt, một khóe miệng nhếch lên kéo dài tới gần tai. Cái nhìn đó xoáy vào não tôi, khiến đầu tôi như muốn nổ tung, đây là thứ mà tôi vẫn đang nghi ngờ, trực giác nói với tôi rằng, chính nó đang theo dõi tôi.

Lạnh, gió thốc vào người tôi, thổi cho óc tôi tê buốt, rồi như có luồng điện chạy dọc sống lưng tôi, khiến cho tay và chân bất giác run lên. Mẹ ơi, dưới kia là người hay ma vậy, hôm nay là ngày gì mà lắm chuyện xảy ra thế. Người tôi như bị chôn chặt tại chỗ, giờ là lúc não bộ phải tự chỉ huy thôi, lý trí của tôi đã chết lặng mất rồi.

Thịch.

Khuôn mặt kia bỗng rụt vào sau cầu thang. Tôi giật mình. Nó đi đâu vậy, đi lên tầng hai hay là đi ra đại sảnh. Nếu vẫn nhìn thấy nó, tôi sẽ chỉ sợ thôi, còn giờ nó biến mất, tôi sẽ không chỉ sợ mà còn bất an nữa. Biết đâu nó là ma, tôi chạy xuống dưới kia rồi nó nhảy ra vồ chết tôi, hay là nó đang bò lên đây để giết tôi cho nhanh. Người vẫn bất động, suy nghĩ càng thêm hoang mang. Mấy giây sau tôi không thấy ai đi tới chỗ mình, xung quanh một mảnh tĩnh lặng, thực sự không có ai.

Chắc vừa rồi tôi nhìn nhầm, dưới kia tối như vậy, sao có thể thấy rõ được, có khi chỉ là bóng của cái gì đó đổ lên cầu thang thôi. Sau khi đã trấn tĩnh được phần nào, tôi chợt bật cười. Khi không lại tự nghĩ ra mấy chuyện ma quỷ hù dọa mình, thần hồn nát thần tính.

Nghĩ là vậy nhưng lúc tiếp tục bước xuống cầu thang, tôi vẫn đi chậm lại. Mỗi một bậc thang tôi đều nhìn chằm chằm xuống xem bên dưới có gì bất thường không. Cứ thế tôi bước tới bậc thang cuối cùng trong lo lắng, nhưng thực tế là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Sau khi đi ra hành lang, vì đại sảnh rộng nên đèn cũng nhiều và xung quanh sáng sủa hơn, tôi lập tức đi về phòng trực bên tay trái. Trong phòng có hai chị y tá, họ có vẻ buồn ngủ vì lúc tôi nhìn vào, một trong hai chị đã gục đầu xuống bàn. Tôi lên tiếng nhờ bọn họ tới kiểm tra người bạn đang nằm ở phòng 301, chị y tá đang ngủ gật lúc này mới bật dậy, cười cười mấy cái rồi sắp xếp đồ dùng bỏ vào khay, xong xuôi mới theo tôi đi lên phòng.

Tôi thấy hai chị y tá này đều không phải là người tôi gặp lúc trước, một chị là người kiểm tra cho Cường khi tôi mới tới, trên thẻ ghi là Trần Huyền Khanh, còn chị đang đi cùng tôi lên phòng là Vàng Thị Dinh. Chị Dinh dáng người hơi thấp, nhưng thân hình đầy đặn, lúc cười còn có má lúm đồng tiền. Khi lên cầu thang tôi mới hỏi:

– Chị Dinh phải không, hôm nay có hai chị trực bệnh viện thôi à?

– Vâng, trong tuần thì có ba người trực, nhưng cuối tuần vắng nên bệnh viện chỉ cắt cho hai người trực anh ạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!