Về tới phòng tôi lôi mảnh bùa ra, ông quản trang đã cẩn thận bỏ nó vào trong một cái túi vải, để tôi mang bên mình cho khỏi nhàu nát. Nhìn tờ giấy vàng hoen ố này, ai có thể nghĩ nó có năng lực ghê gớm tới vậy, vừa có thể hại người, vừa có thể bảo vệ người, thậm chí nó còn có thể dùng để điều khiển ma quỷ. Nếu không trải qua tất cả mọi chuyện, chắc chắn tôi sẽ không tin, mà có thật là thứ này có những năng lực thần thánh đó không, theo thời gian, năng lực của nó có bị mai một, hay là hết hạn không?
Cái này khó hiểu quá, chỉ là một tờ giấy, mục nát tới mức không nhận ra hình dạng, tôi nghĩ mình phóng đại quá rồi, tới bản thân nó còn không tự bảo vệ được mình, cho một mồi lửa thì cả sập giấy như này cũng vô hiệu.
Lại nghĩ, ông thầy bùa người Hoa kia có thể giải quyết được trường hợp của tôi không đây. Chà chà, tự nhiên tôi lại thấy chuyện này chẳng còn gì đáng lo, ma quỷ xét cho cùng cũng từ con người mà ra, nếu như cô gái kia không chết đi, vậy sao có thể làm ma để ám tôi. Chẳng lẽ cô ấy không sợ, sau khi tôi bị hại chết, sẽ quay lại trả thù cô ấy, cô ấy chết oan, vậy tôi cũng chết oan, tôi cũng phải tìm người để thế mạng chứ. Nếu thế, chuyện này sẽ giống như một vòng tròn luẩn quẩn, khi nào mới dứt.
Nhưng mà, ma quỷ thực ra không mạnh như tôi tưởng. Chỉ cần một tờ giấy như thế này, đem theo bên mình hoặc dán trước cửa nhà, ma quỷ tự động lùi xa, giống như là máy đuổi muỗi vậy. Có khi do tôi quá lo sợ mà khiến cho thần trí không tỉnh táo, nghĩ ra những chuyện kinh khủng, đầu óc đâm ra lẩn thẩn, rồi tự mình hại mình lúc nào không biết. Lần đầu đối mặt với thế lực vô hình, trước nhất vẫn là chuẩn bị cho bản thân, không nên dao động, ma quỷ không có thân xác, không thể cấu xé được mình, phải giữ cho tâm trí ổn định.
Cạch.
Tâm trí ổn định là thế nào, không được hoang mang, dù có chuyện quỷ dị gì xảy ra cũng phải bình tĩnh. Tôi biết một cách rất hay để giữ bình tĩnh, đó là ngồi thiền, nhưng hiện tại biện pháp ấy không thể áp dụng được rồi.
Két Két Két...
Vì sao à? Mẹ kiếp vì cái cửa tủ quần áo của thằng Cường, sao tự nhiên nó lại mở ra thế kia. Tủ quần áo, tủ quần áo, chẳng lẽ trong tủ có người, không phải chứ, sáng nay tôi mới nghe chuyện thằng Duy kể, đâu phải tủ nào cũng có người bị nhốt chết. Thông xong rồi, nó sẽ bắt chuyện với tôi, biết phải nói gì với nó bây giờ, hỏi thăm sức khỏe, sở thích, hay mấy chuyện tình cảm?
1
Phịch!
Tôi giật mình. Một chồng quần áo từ trong tủ rơi ra. Rồi sao nữa, tôi chờ đợi xem có gì xảy ra tiếp theo, một phút, không có gì cả. Thực chất chỉ là do trong tủ có nhiều quần áo quá nên nó đẩy cửa ra thôi, giờ đang là ban ngày ban mặt, chẳng có con ma nào không biết ngại mà xuất hiện lúc này cả. Đúng là tự mình hù mình, tôi lập tức trở lại trạng thái bình thường, có nên ra nhặt đống quần áo kia nên không đây.
Bước tới trước tủ, tôi nhận ra bên trong cũng không chật chội lắm, tác phong quân đội của thằng Cường rất ngăn nắp, quần áo gập gọn gàng rồi thì đâu có tốn diện tích. Vừa nhặt quần áo dưới đất lên, tôi vừa nghĩ, tủ này có chốt mà, sao quần áo có thể tự đẩy được cửa ra nhỉ.
Thịch.
Có người sau lưng tôi.
Lúc cúi người, tôi vô tình nhìn qua hai chân mình, có người đang đứng đó. Cách tôi tầm ba bước chân. Tôi lập tức đứng im, tới liếc mắt cũng không dám, bình tĩnh, bình tĩnh, không có ai trong phòng, cửa vẫn khóa, tôi chắc chắn không nghe thấy tiếng cửa mở. Đừng như vậy, tốt nhất là có trộm vào phòng, bây giờ đang là 3h chiều, tôi luôn tin tưởng đây là thời điểm an toàn nhất của mình.
Thịch.
Giờ phải làm sao, đứng im như thế này cũng không được. Mà qua một lúc rồi, tôi chưa thấy có gì xảy ra, có khi nào tôi nhìn nhầm không, nhìn nhầm, vậy phải nhìn lại, bình tĩnh nào. Tôi nghĩ nếu như là trộm, hay là cái gì đi nữa, tôi cũng không muốn ngay lập tức mặt chạm mặt với nó. Vậy được rồi, tôi cúi xuống giả vờ nhặt quần áo, rồi tiện thể nhìn lại xem, như vậy chắc an toàn hơn.
Thịch.
Từ từ thôi, tôi lại cúi xuống nhặt quần áo, lấy hết can đảm liếc qua hai chân mình. Mẹ kiếp, đúng là có người thật, còn đứng rất hiên ngang sau lưng tôi nữa, nó đứng như đây là nhà nó vậy. Bàn chân để trần, trắng bợt, móng chân cáu bẩn, tôi có thể thấy hai bắp chân khẳng khiu của nó, đây là cái dạng gì, sao hai tay nó lại dài ngang bắp chân thế kia.
Thịch.
Khoan khoan, nó vừa bước lên một bước, nó có biết tôi đang nhìn nó không, mà hình như nó không mặc quần áo. Tim tôi đập thùng thùng trong lồng ngực, không đúng, thứ chất lỏng màu đỏ kia từ đâu ra vậy, sao lại chảy xuống giữa hai chân nó. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nó vừa bước thêm một bước, giờ nó chỉ cách tôi một bước chân thôi, tôi thấy cái thứ màu đỏ đỏ kia giống máu quá, còn chảy xối xả như máy bơm vậy.
Quác!
Một cái mặt trẻ con đỏ hỏn vồ về phía tôi. Đang lúc tôi tập trung nhìn vào bước chân của người kia, nó lao từ trên xuống và nhằm thẳng vào mặt tôi. Trong một tích tắc, tôi chỉ thấy hai hốc mắt cùng cái miệng há rộng đen ngòm xuất hiện, toàn bộ gương mặt đứa trẻ đó bị phủ bởi một lớp màng nhầy nhầy và máu. Đột ngột đến mức tôi không kịp bỏ chạy, chỉ lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác và đâm dúi vào trong tủ quần áo.
Tôi tưởng nó đã tóm trúng mặt tôi rồi, vội vàng lấy một cái áo chùi khắp mặt mũi, sơ hở, tôi đang chĩa lưng về phía kẻ thù, phải quay lại ngay!
Khi tôi lật người lại, đằng sau hoàn toàn trống không. Sàn nhà cũng sạch sẽ, dường như vừa rồi chẳng có ai vấy bẩn nó, trong phòng cũng chỉ có một mình tôi. Tiếng thở của tôi tràn ngập không gian. Im lặng. Tôi nhìn xuống chiếc áo đang cầm trong tay, áo không dính chút máu nào. Mẹ kiếp, thế tôi vừa nhìn thấy cái gì? Tôi lập tức vứt cái áo xuống, giờ thì tôi chẳng tin được điều gì nữa, không nơi nào là an toàn, không lúc nào an toàn.
Nó muốn ép tôi phát điên, tới khi không chịu đựng được thì tôi sẽ tự sát.
"Chưa tới lúc đó đâu".
Tôi gằn từng tiếng, lập tức bước ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.
Hai tiếng sau.
- Mày làm gì mà ngồi ngoài này, sao không vào trong phòng đi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!