Đúng như tôi nghĩ, ban quản lý nhất định làm khó tôi, họ nói vì tôi ký hợp đồng 3 năm nên việc tôi xin thôi việc là hủy hợp đồng, như vậy tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, thậm chí còn phải bồi thường cho công ty. Tôi viện minh đủ kiểu, từ gia đình neo người, kinh tế khó khăn, tới bệnh tật đau ốm không thể tiếp tục làm việc, tôi biết mình hủy hợp đồng là sai, tôi đồng ý chịu trách nhiệm với việc này, nhưng xin công ty đừng bắt tôi bồi thường.
Suốt buổi sáng tôi chỉ có một việc Duy nhất là ngồi giải trình nghỉ việc và xin công ty giải quyết cho nhanh chóng, nếu như không vì bằng đại học của tôi họ đang giữ thì có lẽ tôi đã nghỉ luôn rồi.
Nói rất lâu, ban quản lý rốt cục cũng không đồng ý ký vào đơn thôi việc của tôi. Họ nói rằng tôi tự ý nghỉ việc khiến cho công ty thiếu nhân lực, nếu như tôi tiếp tục muốn nghỉ, vậy chiều quay lại, ban quản lý sẽ giải quyết cho tôi theo quy định của công ty. Thực sự bây giờ có lắm chuyện rất ngược đời, người ngoài thì xin không thể vào làm được, còn người trong thì xin không thể nghỉ việc được, một lúc có hàng đống vấn đề cùng nảy sinh, ép tôi muốn điên đầu.
Tôi còn muốn nói tiếp nhưng nghĩ là cứ ngồi đây đôi co thêm bao lâu cũng sẽ không được chấp nhận, trừ khi tôi đồng ý bồi thường hợp đồng, mà tôi chắc chắn sẽ không bồi thường, vậy hai bên không thỏa mãn được yêu cầu, chiều nay tôi sẽ quay lại để nghe quyết định.
Ra khỏi phòng quản lý, đầu tôi gần như trống rỗng, không có bằng thì tôi làm gì được, đi về mở cửa hàng, cái đấy cần có vốn đầu tư, tôi đang trắng tay, tới bán một cọng lông còn khó. Nghĩ mãi mà tôi vẫn không biết giờ mình phải làm gì, trời dần chuyển về trưa, không muốn về phòng nên tôi lang thang ra ngoài cổng công ty.
Tôi tạt vào một quán nước cạnh cổng, cũng là quán của bà cụ hôm nọ cho tôi mấy đồng tiền xu. Thấy tôi vào thì bà ấy vui vẻ rót nước, hỏi tôi uống gì, ăn gì, sao đang giờ làm lại ra đây, muốn đi đâu, vv... Tôi trả lời qua loa cho có, tâm trạng tôi đang rất xấu nên cũng không muốn nói gì nhiều. Bà già nhìn tôi một lát, bỗng bà ấy nói:
- Mầy thua bạc hả?
Tôi bị câu hỏi bất ngờ đó của bà già làm cho bừng tỉnh, ấp úng đáp:
- Không, cháu không thua, nhưng mà vận cháu đúng là đen thật.
- Tau cho mày mấy xu chơi xóc đĩa, mầy không ăn được tiền của chúng nó à?
- Xin lỗi bà nhưng cháu làm mất chỗ tiền xu ấy rồi, cũng chưa dùng được việc gì nữa.
- Không sao, để tau cho mày hai xu khác, lần này giữ cẩn thận...
Vừa nói bà già vừa lần vạt áo, lại lấy ra cái túi kim băng bên trong leng keng tiếng tiền xu va vào nhau. Tôi lập tức xua tay, nói:
- Cháu không chơi nữa, giờ cháu đang không gặp may, mấy ngày gần đây có lắm chuyện xấu xảy đến với cháu, tới mạng cháu cũng không biết có giữ được không nữa.
- Sao lại không giữ được? Mầy thua nhiều tiền lắm sao?
- Không phải chuyện tiền bạc, người ta bảo cháu bị người âm theo, chuyện này nói ra cũng vô lý lắm, ban đầu cháu không tin, nhưng giờ thì,... cháu cũng không biết nữa.
Bà già đột nhiên nhìn tôi trừng trừng, khuôn mặt già nua có vẻ kinh ngạc, miệng bà ấy dừng nhai nhai và hai tay thì nắm chặt. Chờ một lát sau thì bà ấy mới nói:
- Mầy bị người âm theo thật rồi, tướng mầy dễ chết yểu lắm, thế có định làm gì chưa?
Sao bà già này độc mồm quá, tướng như nào mà gọi là dễ chết yểu, tôi cau mày, nhưng cũng không nặng lời gì, chỉ đáp:
- Cháu hết cách rồi, người ta cũng bảo không giúp được cháu nữa.
Bà già đột nhiên đứng phắt dậy, đập đập vào vai tôi và nói:
- Tau mách cho, tau biết một ông thầy bùa người Hoa, pháp thuật thầy ấy rất cao cường, để tau chỉ mầy tới chỗ thầy, chắc chắn thầy sẽ giúp được mầy.
Lại gì nữa đây, trong lòng tôi thở dài, chuyện này sắp không còn liên quan đến tôi nữa rồi, đi gặp ông ta làm gì, mà còn ai cao siêu được hơn bà tào chứ. Tôi cười cười nhìn bà già, nghĩ một lát rồi nói:
- Cảm ơn bà, cháu cũng không định ở đây thêm nữa, chiều nay cháu về xuôi rồi, thôi không cần tìm ông thầy ấy làm gì đâu.
Bà già không nói gì thêm nữa. Tôi cũng chẳng rõ bà ấy có muốn nói gì hay không, nhưng cho tới lúc tôi đứng dậy trả tiền, bà ấy chỉ lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt không mang nhiều thiện cảm. Giống như tôi vừa làm hỏng cuộc làm ăn của bà ấy, ông thầy người Hoa đó không biết đã trả bao nhiêu cho bà già để bà ấy giới thiệu khách hàng cho ông ta. Giờ tôi không muốn dây dưa gì thêm ở cái đất này nữa, bớt được chuyện nào thì hay chuyện đấy, rời khỏi đây tôi sẽ làm lại cuộc đời.
Chiều hôm đó, tôi quay lại phòng quản lý lúc hơn 3h. Không khí trong phòng không còn căng thẳng như buổi sáng, sau một lúc trình bày cặn kẽ, tôi bình tĩnh nghe quyết định của công ty. Họ cho tôi hai sự lựa chọn, hoặc là tiếp tục làm thêm 3 tháng để công ty tuyển người thay vị trí, hoặc là bồi thường cho công ty. Đã bảo là tôi không bồi thường, nghĩ nói nhưng lại thôi, cuối cùng tôi đành chấp nhận làm thêm 3 tháng để đợi người mới vào thay chân mình. Coi như công ty cũng tạo điều kiện hết mức cho tôi rồi, hủy hợp đồng như vậy tôi phải là người chịu trách nhiệm nhiều nhất.
Nhưng mà chiều nay tôi vẫn rời đi. Tôi xin nghỉ phép không lương ngay sau đó, thời hạn là một tuần, tôi cần ổn định lại tâm lý sau những chuyện vừa xảy ra. Một ngày ở ngoài đường đèo sẽ có năm chuyến xe, hai chuyến buổi sáng, hai chuyến buổi chiều và một chuyến trước 9h. Chuyến đầu giờ chiều đã xuất phát rồi, tôi sẽ đi chuyến 6h. Từ giờ tới lúc đó tôi còn hai tiếng để nghỉ ngơi, đường đi từ đây về thành phố sẽ rất dài, thể lực có tốt thì cũng vẫn mệt mỏi.
5h30, ba thằng cùng phòng đi làm về, chúng tôi ra bến xe đợi. Quãng thời gian sống với bọn họ, tôi cảm thấy không phải quá dài nhưng từng đó đủ để mọi người trở lên thân thiết, chuyện này xảy ra là điều ngoài ý muốn, vậy nên dù là trước đó có căng thẳng thế nào, chúng tôi sẽ cố gắng quên đi và bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình. Hơn nữa, rời khỏi đây cũng là một chuyện tốt, ít nhất là với một thằng người thành phố như tôi, ngày đầu ở đây tôi đã nghĩ mình không thể trụ lại được, nhưng chín tháng qua quả thực tôi đã sống rất tốt. Tôi thấy mình đã trưởng thành hơn rồi.
Cuối cùng thì xe cũng tới, hơn 6h chiều, trời đang dần tối, tôi bước lên xe, tâm trạng đã khoan khoái hơn, mọi chuyện đến giờ đều suôn sẻ. Tạm biệt vùng đất này, kỷ niệm của tôi với nơi đây không nhiều, nhưng rất sâu sắc, phần nhiều vẫn là kinh sợ và ám ảnh. Tôi sẽ nhanh chóng quên hết đi thôi, chốn phồn hoa đô thị nơi tôi sắp trở lại sẽ cuốn đi hết những lo lắng trong đầu tôi, và niềm tin vào cuộc sống sẽ trở lại, chắc chắn là thế.
Tôi vươn vai một cái thật dài, ngả người lên ghế, xe rất vắng, tôi cố tình chọn hàng ghế cuối, để được hưởng chút tự do suốt quãng đường sắp tới. Giờ cũng không có nhiều khách về xuôi như tôi, cả xe chỉ có bốn người, tôi, bác tài, phụ xe và một cô gái ngồi dãy ghế đối diện cách tôi ba hàng ghế. Không gian rất yên lặng, gần như tôi chỉ cảm thấy mình hơi lắc lư, còn ngay cả tiếng xe chạy trên đường tôi cũng không nghe thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!