"Bác gái." Tôi buột miệng mà không suy nghĩ.
Thấy sắc mặt bà ta thay đổi tôi mới nhận ra mình vừa lỡ lời.
Từ sau hôm tan rã chẳng mấy vui vẻ ở nhà tôi, chúng tôi chưa từng gặp lại.
Giờ bảo tôi gọi bà ta bằng mẹ, tôi thực sự không thốt nên lời.
"Con đang… Chuẩn bị đi đấy à?" Mẹ anh ta đi vào, thay giày ở cửa rồi ngồi xuống sofa.
"Con thấy nhà bên này hơi xa, hằng ngày đi làm hơi cập rập nên định dọn về bên kia ạ." Tôi nói thật lòng.
"Con và Cố Tiêu cãi nhau à?" Mẹ anh ta lại hỏi tôi.
"Không ạ." Tôi đóng cửa lại rồi đặt túi đồ xuống, có lẽ là chưa thể đi ngay được.
"Không cãi nhau thì sao nó lại gọi điện bắt mẹ qua đây?"
"
"Ơ?"
Tôi hơi mông lung.
Cố Tiêu kêu mẹ anh ta qua đây ư? Qua để làm gì chứ?
"Thực sự không phải đâu ạ." Tôi thấy hơi nhức đầu: "Anh ấy chưa từng trở về nên mẹ yên tâm, bọn con còn chẳng gặp nhau thì nói gì đến chuyện tranh cãi ạ."
Có điều tôi nhận ra mình càng bào chữa càng rối.
Vì mẹ anh ta dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi.
"Hai đứa đăng kí kết hôn hai tuần rồi mà nó chưa bao giờ về á?"
Thôi xong, tới chuyện chính rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta không về nhà thì tôi cũng chẳng thể trói anh ta lại được, liên quan quái gì đến tôi.
"Vâng, anh ấy bận." Tôi cúi đầu.
Mẹ anh ta nhíu chặt mày rồi lấy điện thoại ra gọi cho cha Cố Tiêu.
Tôi không thể mặt dày nghe trộm nên đành phải giả vờ quét dọn bên cạnh.
"Không hề về nhà…"
"Hồi trước tôi đã bảo rồi cơ mà…"
"Ông nói xem kết hôn làm gì?"
"Để thằng bé đến nhà cũng không muốn về?"
Tôi nghe loáng thoáng được mấy câu.
Bà ta nói đúng lắm, kết hôn làm gì chứ.
Tôi cũng không biết nữa.
Tôi cũng chẳng khác hồi còn độc thân là bao, trừ việc nôn ó. i mỗi ngày với cả đỡ phải sầu muộn vì mấy chuyện xem mắt nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!