Sau đó nghĩ lại, anh ta là bác sĩ nên hẳn cũng tính được.
"12 tuần rồi, vậy thì phải nhanh lên, chứ không bụng sẽ lộ ra mất. Bà thông gia, bà có nghĩ như vậy không?" Mẹ Cố Tiêu hỏi ý kiến mẹ tôi.
"Đúng đúng." Mẹ tôi vội trả lời.
Cố Tiêu không nói gì, nhưng lúc tôi gắp miếng ớt liền trừng mắt với tôi: "Đừng ăn cay quá."
"Ráng ăn trứng luộc cho có chất con ạ." Mẹ Cố Tiêu thấy vậy thì gắp một quả trứng luộc cho tôi.
Kết quả là, tôi nhìn chằm chằm vào miếng trứng hấp vàng ruộm, dạ dày quặn lên, tôi lập tức đứng dậy chạy vào WC n.ô. n th.ố. c n.ô. n th.á.o.
Sau khi cho ra hết, cả người tôi như bị t. ê l.i.ệ.t.
"Nghén dữ vậy à con?" Mẹ tôi lo lắng nhìn tôi.
"Phản ứng càng m.ạ.n. h chứng tỏ đứa bé càng k.h.ỏ. e đây mà." Mẹ Cố Tiêu cười ha hả, dường như thấy tôi nghén bà ta rất vừa lòng.
"Hai đứa tranh thủ thời gian đi lãnh chứng trước đi. Đương nhiên là phải tổ chức cả hôn lễ nữa, nhà chúng tôi chỉ có mình Cố Tiêu, sau này Giai Giai về bên này, coi như có thêm một đứa con, nhất định chúng tôi sẽ…"
Mẹ Cố Tiêu còn chưa nói xong…
Đột nhiên cha tôi ra ngoài về, đằng sau là em gái tôi.
"Cố… Bác sĩ Cố."
Cha tôi nhìn thấy cha Cố Tiêu trước tiên.
Một câu "Bác sĩ Cố" vừa rồi của cha khiến tôi đổ mồ hôi lạnh.
Đúng thế, cha Cố Tiêu là một chuyên gia nổi tiếng về nội thần kinh, là bác sĩ điều trị cho em gái tôi.
Trước lúc cha tôi trở về, mẹ tôi không nói gì, tôi cứ nghĩ là mẹ đã quên.
Ai ngờ cha tôi vừa về đến nơi, chỉ nhìn qua đã nhận ra ngay.
Cha Cố Tiêu cũng sững sờ.
Có lẽ do khám cho nhiều bệnh nhân quá nên nếu cha tôi không nhắc thì ông ta cũng quên mất từng có một bệnh nhân là em gái tôi.
"Ông quen à?" Mẹ Cố Tiêu hỏi.
Cha Cố Tiêu mím môi không đáp.
Ông ta nhìn em tôi, nhìn cha tôi, nhìn tôi rồi cuối cùng cụp mắt.
"Một bệnh nhân của tôi." Ông ta thở dài, muốn nói tiếp rồi lại thôi.
Cố Tiêu chăm chú nhìn tôi, vẻ mặt chứa đầy những thắc mắc.
Mẹ Cố Tiêu cũng không hỏi thêm nữa.
"Chị."
Trần Ngọc phát âm không chuẩn lắm, toét miệng cười rồi chạy đến trước mặt tôi và buông tay ra, như thể muốn tặng cho tôi một món bảo bối nào đó.
Đến khi nhìn rõ con đỉa trong lòng bàn tay cô bé, tôi sợ đến mức t. ê d.ạ. i cả da đầu.
"Ngoan nào, đừng nghịch thứ này nữa." Tôi nén cảm xúc, chỉ thầm mong con bé sẽ hiểu ý tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!