"Thật sao? Môn này kinh khủng lắm à?", Trương Lâu béo ngạc nhiên.
"Kiệt Tử, nghe cậu nói vậy, chắc hẳn cậu biết trọng tâm của môn "Kinh tế chính trị" này là gì nhỉ? Tiết lộ một chút đi!", Khương Tiểu Nha sáp lại gần muốn làm thân.
"Bốn chữ thôi
- Kinh tế chính trị, nếu các cậu có thể lĩnh hội được bốn chữ này thì các cậu đã học được rồi đấy!", Tần Kiệt nói.
Trương Lâu béo: "…"
Khương Tiểu Nha: "…"
Hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Chỉ bốn từ này thôi?
Đã đủ để học được môn "Kinh tế chính trị" này rồi?
Cậu ta đang bốc phét hả?
"Bốn Mắt, cậu hiểu Kiệt Tử nói gì không?"
"Tôi không hiểu gì hết, cậu thì sao?"
"Tôi cũng không".
"Haizz, xem ra tôi và cậu vô duyên với môn "Kinh tế chính trị" rồi, nên đi ngủ thôi!"
"Có lý, nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối mới hẹn hò với bạn gái được chứ!"
Tần Kiệt: "…"
Thấy Lâu béo và tên Bốn Mắt nằm rạp lên bàn ngủ, anh cực kỳ cạn lời với hai người này.
Nhưng lại chẳng còn cách nào khác.
Học đại học là vậy.
Nhất là mấy môn chung như "Kinh tế chính trị".
Một lớp có đến mấy trăm sinh viên.
Giáo viên hoàn toàn không quản lý nổi.
Anh chị muốn thì nghe, không muốn nghe giảng thì tùy anh chị.
Chỉ cần anh chị không làm ồn, ngủ cũng chẳng sao.
Giáo viên chỉ có nhiệm vụ lên lớp, hết tiết là bỏ đi.
Còn sinh viên học được gì hay không, giáo viên cũng mặc kệ.
Đến lúc thi cuối kỳ, nếu sinh viên trượt môn cũng chẳng liên quan gì đến giáo viên.
Dù sao giáo viên đã hoàn thành được nhiệm vụ của mình.
Lâu béo và tên Bốn Mắt muốn ngủ, Tần Kiệt cũng không tiện quấy rầy.
Mỗi người đều có lý tưởng của riêng mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!