Tần Kiệt suy ngẫm một chút.
Bản thân anh cũng chỉ học ở một trường đại học loại 3.
Học phí một năm đã là 12 ngàn tệ, phí sinh hoạt mỗi tháng 1 ngàn tệ, một năm cộng vào cũng phải hơn 20 ngàn tệ.
Còn chưa tính đến các loại phí khác.
Nghĩ đến điều kiện của gia đình mình, thật sự có chút khó khăn.
Muốn làm kinh doanh lớn là không có khả năng.
Dựa theo kinh nghiệm của đời trước, hiện tại công việc thích hợp nhất đó là – độc quyền thu gom phế liệu trong trường học.
Nếu như anh nhớ không nhầm, ngành thu gom phế liệu sẽ phát triển mạnh, kéo dài đến tận đầu năm sau.
Sau khi khủng hoảng tài chính nổ ra mới dần dần hạ nhiệt, lợi nhuận cũng càng ngày càng ít đi.
Nhân lúc vẫn chưa hạ nhiệt phải kiếm được một khoản tiền trước, đây chính là công việc thích hợp nhất.
"Kiệt Tử, ăn cơm rồi, mau ra đây!"
Trong lúc Tần Kiệt đang trầm tư suy ngẫm thì nghe thấy tiếng mẹ gọi.
"Vâng ạ, con ra ngay!"
Một lúc sau trong phòng ăn, Tần Kiệt nhìn thấy đồ ăn đã bày đầy một bàn.
Thịt gà, thịt lợn, cá đều đầy đủ.
Điều kiện nhà mình như nào, Tần Kiệt biết rất rõ, nhiều món ăn ngon như này, nhất định tốn không ít tiền.
Chỉ ba người ăn thì quá nhiều rồi.
Như bình thường, những món ăn này chỉ khi có dịp đặc biệt ví dụ như năm mới tết đến bố mẹ mới làm.
Nhưng vì anh mà làm ra những món này, đây chính là tấm lòng của tất cả ông bố bà mẹ trên đời.
"Kiệt Tử, con còn muốn ăn gì nữa không để mẹ làm cho con!", mẹ Tần đặt một đ ĩa lạc xuống, nhìn Tần Kiệt đầy yêu thương.
Mặc dù cãi nhau ầm ĩ với nhà bác Hai rồi, nhưng con trai vẫn là con mình, yêu thương là đương nhiên.
"Mẹ ơi, không cần đâu, đủ rồi ạ!"
Sống mũi Tần Kiệt có chút cay cay, gấp gáp đỡ mẹ ngồi xuống ghế.
Sau đó anh mời bố ngồi xuống.
Để tâm trạng bố tốt hơn chút, anh đặc biệt lấy thêm một cốc rượu Hoàng Hạc Lâu cho ông: "Bố ơi, vừa nãy làm bố tức giận rồi, bố uống cốc rượu đi ạ!"
Bố Tần cũng là người thành thật, vừa nãy chỉ là không vừa ý với thái độ của Tần Kiệt, nhưng sự việc cũng qua rồi, nói gì cũng vô dụng.
Lúc này thái độ của con trai cũng thay đổi nhiều, vẻ mặt ông cũng dịu xuống, chỉ gật gật đầu.
"Đây mới đúng chứ. Hai bố con có khúc mắc gì mà phải ghi hận qua đêm, nào, ăn đồ ăn đi, vừa ăn vừa nói!"
Mẹ Tần quan tâm chăm sóc hai bố con Tần Kiệt ăn cơm uống rượu.
Không khí gia đình ấm áp hơn rất nhiều rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!