"Kiệt Tử, cậu gọi cho tôi có phải có thể đi nhặt phế liệu rồi không?"
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói đầy mong đợi của Trương Lâu béo.
"…"
Tần Kiệt cảm thấy nhức đầu.
Tên béo chết tiệt này bị ma nhập rồi à!
Hễ mở miệng là hỏi chuyện nhặt ve chai, chẳng thể nói được mấy chuyện khác.
Anh lắc đầu nói: "Gặp ở cổng trường!"
"Được thôi, tôi đến ngay đây Kiệt Tử".
Nghe Tần Kiệt nói vậy, Trương Lâu béo phấn khích hô lên.
Cúp điện thoại, Tần Kiệt lắc đầu cười.
"Cái tên béo chết tiệt này, thật đúng là… hầy, không nhắc cũng thôi!"
Thở dài một tiếng, Tần Kiệt lại gọi cho Mã Dương và Quách Bùi, sau đó đi đến trước cổng trường.
Mười phút sau.
Tần Kiệt thấy bóng dáng của Trương Lâu béo, anh bèn vẫy tay với cậu ta.
"Kiệt Tử…"
Trương Lâu béo nhìn thấy Tần Kiệt, thì mừng rỡ vô cùng.
"Đi nhặt ve chai ở đâu vậy?", Trương Lâu béo xoa tay hỏ.
"…"
Tần Kiệt suýt ngất.
Lại nữa rồi!
"Bớt nói nhảm, đi theo tôi!"
Nói rồi, Tần Kiệt đi về phía thôn Mã Hồ.
Trương Lâu béo đi theo, tò mò hỏi: "Kiệt Tử, chúng ta đi đâu vậy?"
"Lát nữa cậu sẽ biết!"
Trương Lâu béo gãi đầu, trong lòng tò mò, cứ thấy ngứa ngáy như bị mèo cào vậy.
Nhưng Tần Kiệt không muốn nói, cậu ta cũng không tiện hỏi, chỉ đành đi theo.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi qua hai con đường lớn, rẽ vào một con đường đất đá ở nông thôn, đi thêm năm phút nữa mới đến một khu nhà vườn cũ ở thôn mới Mã Hồ.
"Đến rồi!"
Tần Kiệt nhìn quanh nói.
Trước đây, anh đã từng đến thôn mới Mã Hồ nên biết ở đây có một khoảng sân vườn còn trống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!