Chương 14: Nộp sổ kế hoạch

Nửa tiếng sau.

Thợ cắt tóc đã cắt xong kiểu mà Tần Kiệt yêu cầu, anh ta đơ người.

Không những mình anh ta, Trương Lâu béo bên cạnh cũng thế.

Kiểu tóc này thật là mát mẻ, thật là ngầu.

Là một thợ cắt tóc trong trường đại học của thành phố, anh ta có thể nói là người hiểu rõ nhất các kiểu tóc đanh thịnh hành.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy kiểu tóc như thế này, cảm giác kinh ngạc nói không thành lời.

"Ừ, đẹp đấy. Tay nghề cắt tóc của anh tốt đấy. Béo à, thấy thế nào? Được chứ?"

Tần Kiệt đứng dậy nhìn hình ảnh mình trong gương, không khác biệt lắm so với tưởng tượng của anh.

"Đẹp lắm! Kiệt Tử, không ngờ lại có thể cắt theo kiểu đó? Trông không những mát mẻ, mà còn rất có khí chất. Người anh em, nhanh lên, tôi cũng muốn cắt giống như Kiệt Tử!"

Trương Lâu béo vội vàng không đợi được muốn kéo Tần Kiệt xuống để mình ngồi lên, giục thợ cắt tóc.

Thấy cảnh này Tần Kiệt lắc đầu liên lục.

Nhưng nghĩ lại, việc này cũng là bình thường.

Dù sao cũng là kiểu tóc của tương lai.

Thời đại này còn chưa xuất hiện.

Đương nhiên là mới mẻ rồi.

Nửa tiếng sau, Trương Lâu béo cũng được cắt tóc xong.

Trông cũng mát mẻ, sạch sẽ, đẹp trai.

Khác hoàn toàn so với trước.

Nếu như không phải tận mắt mình nhìn thấy thì thợ cắt tóc cũng không tin là cùng một người.

Sự khác nhau duy nhất với Tần Kiệt là phần tóc phía dưới tai của anh là No.1 còn Trương Lâu béo là No.2.

"Người anh em, hết bao nhiêu tiền thế?"

"Tổng 20 tệ!"

"Ừ, không đắt, tiền của anh đây!"

Đưa xong 20 tệ trông thấy thợ cắt tóc vẫn còn đang ngẩn người, Tần Kiệt cười khẽ, kéo theo Trương Lâu béo ra về.

"Kiệt Tử, cậu làm sao nghĩ ra được kiểu tóc đó?", Trương Lâu béo nhìn Tần Kiệt với vẻ ngưỡng mộ.

"Nếu như tôi bảo là đêm qua tôi nằm mơ, trong giấc mơ đó có một vị thần tiên tỉ tỉ đã nói cho tôi, cậu có tin không?", Tần Kiệt hỏi ngược lại.

"Cút! Là mộng xuân đi. Không muốn nói thì thôi", Trương Lâu béo nháy nháy mắt: "Nhưng dù sao đi nữa, thì tiếp theo chúng ta có phải là nên đi nhặt phế liệu rồi không?"

"…"

Tần Kiệt không biết nói gì.

Cái tên béo đáng chết này không biết vì sao lại vội vàng muốn đi nhặt đồ phế liệu như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!