Phú nhị đại Vương Tinh nhận được hợp đồng thì xem qua một lượt.
Ở dưới cùng có chữ ký của 28 người quản lý ký túc xá của ĐH Hồ.
Trong đó là nội dung liên quan đến hợp đồng hợp tác thu mua đồ phế liệu với Tần Kiệt.
Cậu ta ngay lập tức hiểu ý của Tần Kiệt.
"Sao rồi? Bây giờ thì tin tôi rồi chứ?", Tần Kiệt lấy lại hợp đồng, nhìn về phía Trương Lâu béo: "Nhặt rác tuy rằng không lấy gì làm hãnh diện, nhưng mà có thể kiếm tiền".
"Năm đó kinh doanh cá thể lúc đầu không phải cũng bị người khác xem thường à? Kết quả thì sao? Nổi tiếng khắp miền nam, bắc Đại Giang, nhận được sự ủng hộ của toàn thể nhân dân".
"Lâu Tiểu, cậu lúc nãy không phải hỏi tôi mua đồ phế liệu với việc cậu có người yêu hay không thì có liên hệ gì à?"
"Bây giờ tôi nói với cậu là có mối liên hệ mật thiết. Chỉ cần cậu vào đội chúng tôi. Chúng ta sẽ làm cho mối làm ăn này lớn hơn".
"Không nói là quá lớn, một năm tầm khoảng 300 ngàn tệ không thành vấn đề".
"Khi có đủ vốn rồi, chúng ta lại mở rộng. Việc gì phải lo tương lai cậu không có tiền nữa?"
"Khi ví cậu đã có nhiều tiền, việc gì phải lo không có vợ? Lâu Tiểu, cậu thấy có đúng không?"
"Đúng!"
Trương Lâu béo vỗ mạnh vào chân nói: "Ý kiến hay. Một tháng không cần kiếm được 20 ngàn tệ, chỉ cần 10 ngàn tệ thì một năm cũng kiếm được 120 ngàn tệ. Đến lúc đó, muốn tìm người yêu đúng là quá đơn giản. Được, Kiệt Tiểu, tôi làm cùng cậu!"
"Phải như thế chứ. Đại trượng phu, có tiền, lo gì không tìm được vợ?"
Tần Kiệt và Trương Lâu béo bắt tay nhau.
Anh nhìn về phú nhị đại Vương Tinh và Khương Tiểu Nha.
"Tinh Tiểu, Tiểu Nha, hai cậu cũng gia nhập nhé. Tổ bốn người chúng ta trở thành 4 kiếm hiệp ở ĐH Hồ trong lĩnh vực kinh tế. Được không?". ngôn tình hay
Tần Kiệt xúc động nói.
"Kiệt Tiểu, hoàn cảnh gia đình tôi như thế nào cậu không phải là không biết. Mua bán phế liệu tuy rằng có thể kiếm tiền nhưng cũng rất mất thể diện, không phải là kế hoạch lâu dài. Tôi mà làm cùng cậu, không may bố mẹ tôi biết, không đánh chết tôi mới lạ?"
"Thôi vậy. Cậu và Lâu Tiểu muốn làm thì làm đi. Tôi không làm cùng các cậu. Đương nhiên vẫn câu nói đó, nếu như thiếu tiền vốn, chỉ cần tìm đến tôi. Tôi nhất định sẽ giúp các cậu!"
"Ồ, thế à!"
Trong mắt Tần Kiệt lộ ra vẻ thất vọng.
Lúc đầu anh cho rằng kiếm được tiền thì có thể khiến Vương Tinh thay đổi ý nghĩ.
Nhưng anh không ngờ rằng Vương Tinh lại xem thường phi vụ làm ăn này như vậy.
Nhưng điều này cũng dễ hiểu bởi vì cậu ấy sinh ra trong gia đình giàu có, tài sản của nhà cậu ấy phải lên tới mấy chục triệu tệ.
Coi thường cũng không lấy làm gì lạ.
Nghĩ đến đây, anh bỗng hiểu ra.
Nhìn về phía Khương Tiểu Nha kính cận: "Tiểu Nha, còn cậu? Đồng ý ra nhập đội chúng tôi không?"
"Tôi à …", Khương Tiểu Nha kính cận liếc mắt về phú nhị đại Vương Tinh, do dự một chút: "Kiệt Tử, nói thật với cậu, nhìn thấy cậu có thể kiếm được nhiều tiền, tôi cũng thấy vui. Nhưng tính cách của tôi cậu cũng không phải là không hiểu. Không thích náo nhiệt, chỉ thích yên tĩnh đọc sách. Vì vậy …"
"Tôi biết rồi", Tần Kiệt có phần hơi thất vọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!