Chương 9: Ôn nhu dạy dỗ

Đại khái là do cô bị tủi thân cho nên nửa ngày sau đó, Úc Thanh cũng không có đi tìm cô nữa, ngay cả Irene cũng không có xuất hiện trước mặt cô.

Bởi vì được cấp trên chăm sóc đặc biệt cho nên trong văn phòng không có đồng nghiệp nào dám tới gây sự với cô, Ngụy Triêm Y cũng mừng rỡ nhẹ nhàng.

Lúc tan tầm, Triệu Diệu đột nhiên đứng trước bàn làm việc của cô, hắn trời sinh đã to lớn, làn da ngăm đen, lúc không nói lời nào thì có chút hung dữ, vừa mở miệng thì liền có một loại khí thế mạnh mẽ đáng sợ: "Cô Ngụy, Úc tiên sinh bảo tôi đưa cô về."

Ngụy Triêm Y: "Vậy anh ấy thì sao?"

"Úc tiên sinh có rất nhiều tài xế."

Bởi vì là vệ sĩ của Úc Thanh cho nên Triệu Diệu thường xuyên phải đi cùng anh, vì thế nhiệm vụ làm tài xế cũng là do hắn làm. Ngụy Triêm Y nghĩ, anh còn thuê cả vệ sĩ cơ mà, hóng gió còn có thể ho khù khụ, sợ là thân thể cũng không tốt đẹp gì.

"Vì sao lại muốn đưa tôi về?"

Triệu Diệu mắt nhìn thẳng, nói: "Là do Úc tiên sinh dặn dò."

Ngụy Triêm Y đương nhiên là từ chối, nhưng Triệu Diệu lại cứ đứng đó không chịu đi, đám đồng nghiệp cũng bắt đầu nhìn chằm chằm tới.

Cô vốn định đi hỏi Úc Thanh, nhưng Irene lại nói với cô, Úc Thanh đang họp.

Irene cười nói: "Úc tổng thương cô, cô cứ ngoan ngoãn nghe lời đi, đàn ông ấy à, thích nhất là mèo nhỏ biết nghe lời."

Mèo nhỏ?

Coi cô là sủng vật à? Anh không sợ con mèo nhỏ này biến thành mãnh hổ cạp cho anh một phát sao?

Ngụy Triêm Y thẹn thùng cười, ánh mắt Irene nhìn cô đầy thâm ý, chị ta làm việc ở Minh Tín nhiều năm như vậy rồi, dù cho có từng nghe nói Úc tổng thích kiểu con gái như vậy, nhưng thực tế lại chưa từng thấy anh mang theo ai ở bên cạnh cả.

Nói là chơi đùa thì cũng không hẳn, anh cơ hồ là ngày nào cũng hỏi về công việc của Ngụy Triêm Y, cũng như ở trong tối dạy dỗ một số nhân viên có ý đồ xấu với cô.

Ngụy Triêm Y, là người được anh che chở.

Trước mắt mà nói, trừ xinh đẹp ra, Irene chưa thể nhìn ra bất cứ phẩm chất đáng giá nào trên người cô có thể khiến cho Úc Thanh thích, có điều không phải đàn ông đều như vậy sao? Đều chỉ biết nhìn mặt, Úc tổng cũng là người bình thường, chẳng qua anh là chọn người đẹp nhất mà thôi.

Irene cũng cười rộ lên.

Ngụy Triêm Y có thể nhìn ra được vẻ nghiền ngẫm khinh thường cùng nồng đậm trào phúng trong mắt Irene, còn về đối tượng ấy à, đương nhiên là cô rồi.

Đáy lòng Ngụy Triêm Y cười lạnh.

"Chị Irene, cảm ơn chị, trong khoảng thời gian qua chị đã giúp đỡ em rất nhiều, em còn có một vấn đề muốn hỏi ạ."

Irene ưu nhã nói: "Nói đi."

"Con người của em rất ngốc, cũng không biết phải làm cách nào để có thể ở lại bên cạnh Úc tổng lâu thêm một chút, chị lớn tuổi rồi, nhất định là rất có kinh nghiệm, hy vọng có thời gian thì có thể dạy em một chút ạ."

Tư thái ưu nhã của Irene đã hơi lung lay, sửng sốt hơn nửa ngày, chị ta thật sự không có nghe lầm chứ?

"… Tôi? Tuổi tôi lớn?"

Ngụy Triêm Y ra vẻ xin lỗi: "A không phải, em nói sai rồi, chị đừng để ý tới lời em nói, nhìn chị chắc cũng chỉ 38, nhiều nhất là 40 mà thôi. Em vẫn luôn rối rắm không biết gọi chị thì có quá thiếu tôn trọng hay không, hay là, em… gọi là dì đi?"

"Dì?" Irene nhịn không được tiến lên một bước, tiếng nói có chút bén nhọn, đúng là chị ta đã 30 tuổi, nhưng gương mặt này được bảo dưỡng rất khá, thoạt nhìn cũng chỉ 25, 26 mà thôi, tuy rằng so ra thì còn kém gương mặt trắng như trứng gà bóc của Ngụy Triêm Y, nhưng mà gọi là dì sao? Sao có thể chứ!

Chị ta cảm thấy cô chỉ dùng có một chữ thôi mà đã khiến huyết áp trong người chị ta nháy mắt liền dâng lên không ít, nhịn không được đỡ lấy cái bàn đè đè huyệt thái dương, điều chỉnh lại hô hấp.

Phụ nữ được chia làm hai loại, một loại có EQ và một loại không có EQ, thực rõ ràng, Ngụy Triêm Y thuộc về loại không có EQ, không chỉ không có EQ mà còn là một con ngốc hàng thật giá thật!

Cãi nhau với đóa hoa trắng ngu ngốc như vậy, là người bình thường đều sẽ tức tới điên, đã thế bạch liên kỹ nữ kia còn trưng ra cái biểu tình ngây ngô ngờ nghệch đó, đúng là tức nhân đôi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!