Không khí chật chội làm cô có chút hoảng loạn, ánh mắt Úc Thanh lại quá mức nóng bỏng, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, Ngụy Triêm Y vội vàng trốn tránh tầm mắt của anh: "Nói gì? Đi trước được không, ở đây một lát nữa sẽ có giáo viên khác tới."
Không đẩy được anh, Ngụy Triêm Y lại nắm lấy quần áo anh nhỏ giọng làm nũng: "Làm gì vậy."
"Thật không nghe lời." Tuy rằng là ngữ khí dạy dỗ, nhưng giọng điệu của Úc Thanh lại rất ôn hòa, thậm chí còn là bất đắc dĩ và thương tiếc: "Ngoan ngoãn ở nhà không tốt sao? Sao cứ phải tới đây chịu khổ?"
"Em muốn đi, em cảm thấy rất vui."
"Chỉ muốn để Triêm Bảo hưởng phúc, nhìn thấy em vất vả, anh khó chịu."
"Không vất vả mà." Ngụy Triêm Y hôn anh một cái, "Đừng ghen, không ai bằng Úc Thanh hết, em chỉ thích anh thôi."
Khó có khi cô chủ động nói thích, Úc Thanh đương nhiên là vô cùng hưởng thụ, anh cười cười tới gần cô, muốn cách cô càng gần hơn.
Ngụy Triêm Y sợ có người sẽ tới, trong lòng khẩn trương: "Đừng nghịch, về nhà lại nói, chờ lát nữa là có người tới bây giờ."
"Vậy vừa lúc, để cho bọn họ nhìn xem em là người của ai, nên sớm chặt đứt chút tâm tư không nên có."
"Hôm nay là ngoài ý muốn thôi, buông tha cho em đi mà."
"Có một điều kiện."
"Cái gì?"
"Về Úc gia với anh, viện tường vi trong viện em đã nở hoa rồi, rất đẹp, đã lâu em chưa thấy nó, không muốn quay về nhìn xem sao?"
Trước kia khi còn ở Úc gia, đoạn thời gian đó đã trở thành hồi ức ngọt ngào ít ỏi của hai người, tóm lại, cô vẫn phải về đó, sớm hay muộn thì cũng không có gì khác nhau cả.
"Được."
Giữa mày Úc Thanh giãn ra, anh buông tay.
Hàng hiên truyền tới tiếng nói chuyện của đồng nghiệp, Ngụy Triêm Y nhẹ thở ra, may mà Úc Thanh đã buông tay.
Nhưng lúc nhóm giáo viên đi từ chỗ rẽ qua đây, Úc Thanh lại bỗng nhiên nâng má cô lên hôn một cái, "Cô Ngụy, đêm nay gặp."
Ngụy Triêm Y:???
Úc Thanh rời đi, Ngụy Triêm Y nhìn về phía đồng nghiệp, đám người ngẩn ra không thể tưởng tượng được mà nhìn Ngụy Triêm Y, có cô giáo kinh hô: "Oa, cô Ngụy, cô đang yêu đương với Úc tiên sinh sao?"
Cũng không phải tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa cô với Úc Thanh, nhóm giáo viên này không biết cũng không phải chuyện lạ, trong lòng Ngụy Triêm Y thầm mắng Úc Thanh, nụ cười trên mặt cũng có chút xấu hổ: "Đúng thế."
"Quá lợi hại rồi, yêu đương với ngài Úc có cảm giác thế nào?"
"Tôi đã nói cô Ngụy đẹp như vậy, sao có thể không có bạn trai chứ, thì ra là đã có được một anh bạn trai cực phẩm nhất rồi."
"Thật muốn nghe câu chuyện tình yêu củi khô lửa bốc của các cô mà."
Ngụy Triêm Y cười: "Nào có cái gì mà củi khô lửa bốc chứ, chỉ có ân oán gút mắt mà thôi."
Một đám người ngơ ra, Ngụy Triêm Y không muốn bị người ta cuốn lấy, cho nên liền vội vàng rời đi.
Ở ngoài cổng trường lại gặp được đám nam sinh trẻ trâu lần trước gặp ở quán bar kia.
Ngụy Triêm Y có chút ngoài ý muốn: "Sao các cậu còn chưa về nhà?"
"Bọn em có chuyện muốn nói với chị… với cô ạ."
"Muốn nói gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!