Ngụy Triêm Y chạy không thấy bóng dáng đâu, ba người bạn của cô chuẩn bị đuổi theo thì Tống Tiệp lại túm chặt ống quần của Mạc Khả: "Đừng đi, giờ cô ấy xuống núi thì còn có thể đuổi kịp chuyến xe bus cuối cùng, để cô ấy đi tìm cậu ta đi, việc cần làm chúng ta đều đã làm rồi, còn hiểu lầm gì thì để cho họ tự cởi bỏ."
Tống Tiệp nhe răng cười, đột nhiên hỏi: "Chị gái, chị có bạn trai chưa?"
Mạc Khả lại đạp hắn một cái, Tống Tiệp lập tức hôn mê bất tỉnh.
Dương Hi: "…"
Tô Lăng: "…"
Ngụy Triêm Y chạy thẳng về phía chân núi, sắc trời đã có hơi tối, mưa phùn kéo dài thổi hắt lên mặt cô, sợi tóc cũng hơi ướt, cô bất chấp tất cả chạy nhanh về phía trước, nhưng vẫn không thể đuổi kịp chuyến bus cuối cùng.
Muốn gọi điện cho Mạc Khả, đột nhiên có một chiếc xe dừng lại dưới màn mưa, cửa sổ xe kéo xuống, là Úc Cảnh Khai, cha của Úc Thanh, gia chủ tiền nhiệm của Úc gia.
Ngụy Triêm Y đối diện với cặp mắt sắc bén kia, đối mặt với cảm giác nguy hiểm làm thân thể cô cũng căng thẳng lên.
Úc Cảnh Khai nhìn cô rất lâu, tiếng nói già nua khàn đục hỏi: "Cô chính là đứa con gái mà bà ấy nhận nuôi?"
"Bà ấy" này, chính là nói mẹ của Ngụy Triêm Y, Tô Thanh.
Ngụy Triêm Y từng nghe chú út nói qua về ân oán tình thù của thế hệ trước, Tô Thanh và Úc Cảnh Khai vốn là đối tượng liên hôn của nhau, khi còn trẻ, Tô Thanh là thật sự thích ông ta, nhưng Úc Cảnh Khai phong lưu thành tính, cũng chưa từng để bà ấy ở trong lòng.
Sau đó Tô Thanh lại chọn ở bên cha của cô là Ngụy Giang, Úc Cảnh Khai thấy thế lại không vui, vẫn luôn chen chân làm khó dễ, ngay cả sau khi cha mẹ cô kết hôn rồi vẫn tới Ngụy gia làm ầm ĩ cả lên.
Lúc đó Úc Cảnh Khai và Tô Thanh đều có gia đình riêng rồi, thế nhưng Úc Cảnh Khai lại thiết kế bẫy làm Tô Thanh mang thai, bức ép bà ly hôn với Ngụy Giang, l@m tình nhân của ông ta, Ngụy Giang yêu Tô Thanh, cho nên cũng không để ý tới việc này, khuyên bà sinh con rồi sẽ cùng nuôi nấng nó, mà đứa nhỏ này lại chính là Úc Thanh.
Úc Thanh từng ở Ngụy gia vài năm, vô ưu vô lo, Ngụy Giang thật sự coi anh như con ruột.
Úc Cảnh Khai thấy con trai ruột của mình thế mà lại nhận tình địch của mình làm cha, thế là lại bắt đầu đối phó với nhà họ Ngụy, mà Ngụy gia không thể chống lại thế lực khổng lồ của Úc gia, đành phải để ông ta đưa Úc Thanh về.
Chú út cũng từng nói, khi đó Úc Thanh thật ra không phải tên Úc Thanh, anh tên Ngụy Hành Đình.
Cái tên này bị quá khứ chôn vùi, anh từng viết nó ở trên lòng bàn tay của cô, hy vọng cô có thể gọi anh như vậy, Úc Thanh hẳn là không thích cái tên Úc Thanh này, cũng không hề thích cái thân phận Úc Thanh này.
Rốt cuộc thì khi Úc Cảnh Khai đưa anh về nhà họ Úc cũng không hề quan tâm anh, lại còn sửa cả tên anh, Úc trong Úc Cảnh Khai, Thanh trong Tô Thanh, cái tên này giống như một ấn ký in ở trên người anh, nhắc nhở anh rằng, anh là sự tồn tại không thể chấp nhận được, vừa không phải con của Ngụy Giang cũng không phải con của người vợ chính thức của Úc Cảnh Khai, anh chỉ là đứa con hoang mà Úc Cảnh Khai dùng hết tâm kế tính kế để Tô Thanh mang thai mà thôi, ông ta đối xử tài nhẫn với chính đứa con trai ruột của mình như thế nào chứ, mấy năm qua Úc Thanh đã trải qua những gì?
Ngụy Triêm Y thẳng lưng, thân ảnh tinh tế yếu ớt đứng ở trong mưa, trong mắt không hề chứa tia sợ hãi, có chăng cũng chỉ là lừa giận hận thù áp lực mà thôi.
Hận vì cha mẹ mình, cũng là vì Úc Thanh.
"Là tôi." Khóe môi cô cong lên thành ý cười châm chọc, "Nghe nói ông bị đoạt mất quyền lợi rồi à, đã bị đuổi tới nông thôn mà sao còn về đây thế này?"
Úc Cảnh Khai nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén giống như muốn xuyên thủng cô, nhìn thấy một người khác từ cô: "Cô rất giống bà ấy."
Ngụy Triêm Y cười lạnh.
Úc Cảnh Khai lại như nhớ về ký ức cũ, "Cô quật cường giống hệt bà ấy, ngay cả ánh mắt nhìn tôi cũng giống, không hổ là đứa nhỏ bà ấy nuôi lớn."
"Bởi vì tôi và bà ấy cùng hận ông như nhau, loại người độc ác không bằng cầm thú như ông, hủy hoại cha mẹ tôi, còn muốn hủy hoại cả Úc Thanh, ông không xứng làm cha!"
Úc Cảnh Khai lại cười: "Tôi đã điều tra qua, ba năm trước Úc Thanh từng muốn cưới cô đúng không, còn vì cô mà đối nghịch với tôi nữa, không nghĩ tới cô thế mà lại là con gái của Ngụy Giang và Tô Thanh. Tôi thấy cô vội vã chạy xuống đây là vì muốn đi tìm Úc Thanh sao? Cô gái, không cần thiết đâu, cô và Úc Thanh sẽ mãi mãi không thể ở bên nhau, trước đây tôi không có được mẹ cô, hiện tại Úc Thanh cũng đừng mong có được cô."
Ngụy Triêm Y không thể tin nổi nhìn ông ta, "Ông có phải kẻ điên không, rốt cuộc ông còn xứng với hai chữ làm cha sao? Anh ấy là con ruột của ông đấy!"
"Nó không phải!" Ông lão quát lớn một tiếng, lại ho khan thật mạnh, quản gia bên cạnh vội vàng xoa lưng cho ông ta.
Úc Cảnh Khai lạnh giọng: "Nó là con của Ngụy Giang, trong lòng nó vẫn luôn coi Ngụy Giang là cha, ngày giỗ năm nào của bọn họ nó cũng đều tới tế bái, đứa nghiệt tử như nó! Nó căn bản không để lão già này vào trong mắt mà!"
"Ông không có tư cách nói ra mấy lời này, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu ông đã không coi anh ấy là con trai của mình rồi. Ông mặc kệ mọi người khinh nhục anh ấy, mặc kệ người khác chửi anh ấy là con hoang, vợ ông xem thường anh ấy, ngay cả hai đứa con của ông cũng xem thường anh ấy, nhưng Úc Thanh sai cái gì? Nếu không phải do ông, anh ấy đã có thể an an ổn ổn ở lại Ngụy gia, anh ấy sẽ có một gia đình ấm áp và một tuổi thơ trọn vẹn, cha mẹ tôi cũng sẽ không thương tiếc tới nỗi chết không nhắm mắt, hết thảy đều là do ông! Úc Cảnh Khai, ông mới là người đáng chết nhất!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!