Chương 36: Làm thần phật của anh

Úc Thanh không tìm được Ngụy Triêm Y ở trong trại nuôi ngựa, dựa theo nhân viên miêu tả thì sau khi cô và một đám tiểu thư nhà giàu một trước một sau đi ra khỏi nhà vệ sinh thì đã rời khỏi trại nuôi ngựa rồi, dáng vẻ nhìn qua khá vội vàng.

Trực giác làm Úc Thanh ý thức được chuyện này không có đơn giản như vậy, có lẽ Ngụy Triêm Y đã biết được cái gì đó từ miệng đám tiểu thư kia rồi.

Anh lập tức rời đi, một mình lái xe tới nhà cô.

Từ khi bọn họ gặp lại tới giờ, anh vẫn luôn cẩn thận tránh không để cô biết được những chuyện đó, tất cả đều đã qua rồi, đây cũng chẳng phải chuyện đáng để nhắc tới, kể cả chính anh cũng tận lực không nhớ lại nữa.

Ba năm đau cũng đau rồi, một mình anh chịu đựng là được, cô đã từng bị anh làm tổn thương một lần, lần thứ hai này anh nhất định phải nâng niu cô trong lòng bàn tay, ngàn kiều vạn sủng để bù đắp.

Úc Thanh gọi điện thoại cho Ngụy Triêm Y, nhưng điện thoại cô lại tắt máy.

***

Ngụy Triêm Y đang ở trạm xe bus chờ chiếc xe bus chở khách tới ngôi chùa miếu trên núi kia.

Đại khái là do duyên phận, thế mà lại gặp lại bác tài xế lái chuyến xe bus năm đó.

Lần trước cùng gặp cướp trên xe, cũng coi như là đã cùng nhau trải qua sinh tử, đối với ai cũng đều là ký ức khó quên, tài xế đương nhiên cũng còn nhớ rất rõ, nhìn thấy cô thì cười hỏi: "Lại đi chùa chơi à."

Ngụy Triêm Y gật đầu: "Dạ."

"Lần này không đi cùng bạn trai sao?"

Cô hơi ngẩn ra, lại nhớ tới Úc Thanh.

"Anh ấy không phải bạn trai cháu."

Tài xế cười: "Xấu hổ phải không, sao lại không phải bạn trai chứ? Không phải bạn trai thì sao lại chắn dao thay cháu được? Cho dù là vợ chồng thì cũng hiếm có người nào xả thân lao ra vào trong trường hợp đó lắm."

Ngụy Triêm Y lẩm bẩm một câu: "Chú nhiều chuyện thật đấy."

Tài xế hàm hậu cười lớn.

Ngụy Triêm Y ngồi vào vị trí trước kia từng ngồi chung với Úc Thanh, cách ba năm quay về thăm chốn xưa, lần này không chỉ tâm cảnh cô thay đổi không ngừng mà cảnh vật xung quanh, thậm chí cả lộ tuyến của chiếc xe bus này cũng có sự thay đổi nhỏ.

Ngụy Triêm Y tựa trán lên cửa kính nhìn ra bên ngoài, thế gian vạn vật đều đang thay đổi, vậy Úc Thanh thì sao? Đến tột cùng thì anh đã thay đổi cái gì, lại chưa từng thay đổi cái gì chứ?

Từ trước tới giờ, anh thật sự từng thích cô sao? Hay là nói sau khi anh mất đi cô rồi mới hối tiếc không kịp, bởi vì chưa từng chân chính có được cho nên mới vẫn luôn muốn dây dưa?

Ngụy Triêm Y lại nhớ tới buổi tối nhiều năm về trước, khi cô hỏi Úc Thanh có từng nghiêm túc thích mình hay không, anh lại lạnh nhạt không đáp lời.

Rốt cuộc đâu mới là anh chứ?

Giống như ngày hôm đó, dưới bầu trời rơi một đợt mưa nhỏ, xa xa là sương mù mỏng bay bay, chỉ thấy rõ hình dáng dãy núi hùng vĩ.

Trong xe chật kín hành khách, trong đó các cặp đôi là chiếm đa số, trên mặt ai nấy cũng mang theo vẻ thành kính khát khao.

Ngụy Triêm Y nghe được tiếng họ nói chuyện.

Cô gái hỏi bạn trai: "Chùa miếu trên núi này là nơi cầu nhân duyên linh nghiệm nhất đó, hôm nay anh muốn cầu cái gì?"

Bạn trai nói: "Đương nhiên là cầu cho Bồ Tát phù hộ, để em và anh mãi mãi ở bên nhau rồi."

Cô gái cười ngọt ngào.

Ngụy Triêm Y nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô cũng từng có được điều đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!