Chương 32: Người cô thích

Vừa rồi anh nói cái gì với mấy cô gái kia thì các cô không biết, nhưng nhìn độ sợ hãi cuống quýt của các cô ấy ban nãy thì hẳn là anh đã dọa cho người ta sợ hãi rồi, còn về việc vì sao lại có người chạy về phía Ngụy Triêm Y xin lỗi, đại khái là bởi vì lực đạo cô cắt trái cây quá mạnh, các cô ấy sợ sẽ bị đuổi giết.

Hai người này đúng thật là trời cao tác hợp, đứa sau ác hơn đứa trước.

Dương Hi nghe xong, cười hì hì lui về sau, cách xa anh một chút.

Úc Thanh quay đầu liếc mắt về phía đám nhân viên.

"Đứng đó làm gì?"

Ông chủ đã lên tiếng, nhóm nhân viên lập tức xếp thành hàng vào gọi cafe.

Mạc Khả: "…"

Cứ cảm thấy cửa hàng này đã trở này "căn cứ" của Minh Tín.

Ngụy Triêm Y rời tiệm cafe đi về nhà, chui vào trong chăn trùm kín đầu, vị trí nơi trái tim còn đập thật sự nhanh, tất cả đều hiện lên bóng dáng Úc Thanh chân thành tỏ tình với cô.

Cô nhẹ nhàng ấn ngực mình một cái, trách bản thân không có tiền đồ, không biết rụt rè và thiếu sự kiên nhẫn.

Ngày hôm đó, cô mất ngủ cả đêm, Ngụy Triêm Y đột nhiên lĩnh ngộ ra một cái đạo lý nho nhỏ, đại khái là mấy năm gần đây cô quá mức cô đơn tịch mịch, thế nên khi có đàn ông thổ lộ với mình liền sinh ra loại cảm giác hoảng hốt không thôi, ngẫm lại Ngụy đại tiểu thư năm đó cũng là danh nhân ở Bắc Lâm, người theo đuổi dài mấy chục con phố, từ sau khi gặp gỡ Úc Thanh liền trở nên thanh tâm quả dục, đối với tất cả những người khác phái khác đều mất đi hứng thú, này đúng là không tốt lắm, có câu cửa miệng rằng, phương thức tốt nhất để chữa lành chính mình chính là tiến vào một đoạn tình yêu khác.

Ngụy Triêm Y cảm thấy giờ là lúc mình nên bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa, nếu không thì sẽ rất có lỗi với sự tín nhiệm của chú út, nếu như một năm sau cô vẫn là cái bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, làm sao có thể tiến vào công ty của Ngụy gia được, làm sao có thể tiếp quản sản nghiệp của cha mẹ, làm sao có thể khiến Úc Thanh lau mắt mà nhìn đây?

Ngày hôm sau nhìn thấy cô, Mạc Khả và Dương Hi liền nhớ tới vẻ chật vật chạy trốn ngày hôm qua của cô, nhịn không được trêu ghẹo.

"Có phải bị chân tình của Úc tổng đả động rồi phải không?"

"Có phải sắp có chuyện tốt rồi hay không?"

"Có phải sắp gả cho anh ta rồi đúng không?"

Dương Hi hỏi liền một lúc ba câu, bộ dáng đặc biệt hưng phấn.

Ngụy Triêm Y nhàn nhạt liếc cô ta một cái: "Tôi khuyên các cô nên từ bỏ đi, lòng của chị đây vững như bàn thạch, không thể dịch chuyển đâu."

Dương Hi và Mạc Khả nhìn nhau, bĩu môi không tin.

Hôm nay Úc Thanh tới tiệm cafe, Ngụy Triêm Y cũng không cố tình tránh anh nữa, thoải mái hào phóng pha cafe cho anh, trên mặt nở nụ cười thỏa đáng, "Úc tiên sinh, cafe của ngài, hy vọng ngài sẽ thích."

Úc Thanh nhẹ nhíu mi.

Anh không thích Ngụy Triêm Y khách khí với mình như vậy, việc này so với việc cô giương nanh múa vuốt bộc phát tính tình nhỏ với anh càng là khiến anh không nắm bắt được, anh đương nhiên hy vọng cô có bất mãn gì đều có thể trút giận với anh, nói cách khác, như vậy còn có nghĩa là Ngụy Triêm Y vẫn để ý tới anh, cảm xúc của cô vẫn còn vì anh mà dao động, chứ không phải giống như bây giờ, mang theo nụ cười công nghiệp hóa, đến lời thăm hỏi cũng công nghiệp hóa tới vậy.

Khoảng cách giữa họ bất chợt bị kéo ra, điều này khiến lòng Úc Thanh trở nên bối rối.

Cô buông cafe định rời đi, Úc Thanh lại ngăn trước mặt cô một bước, rũ mắt cẩn thận đánh giá biểu tình của cô, muốn phân tích ra được vì sao hôm nay cô lại biến thành như vậy, "Có phải anh làm sai chỗ nào không?"

"Úc tiên sinh không làm sai cái gì hết."

Giữa mày Úc Thanh nhíu càng chặt hơn: "Triêm Triêm, vì sao đột nhiên lại khách khí với anh như vậy?"

"Anh thật kỳ quái, tôi khách khí với anh không tốt à?"

"Không tốt."

Úc Thanh cong lưng, nhẹ dỗ dành: "Anh thích em nổi giận với anh."

Như vậy ít ra sẽ làm anh có chút cảm giác an toàn, chứ không phải như bây giờ, rõ ràng là cô ở ngay trước mắt, nhưng anh vẫn cảm thấy cô cách mình rất xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!