Ánh sáng không quá rõ ràng, Úc Thanh ngồi trong xe nhìn cô.
Trong khoang xe rất lớn, cũng rất tối, ánh sáng từ đèn đường xuyên vào vẫn không chiếu sáng được cả người anh, chỉ có vài tia sáng rải rác dừng ở trên ngón tay tái nhợt thon dài của anh, thanh lãnh như ngọc.
Úc Thanh cũng không thúc giục, dường như đang đợi cô suy xét.
Ngụy Triêm Y rất nhanh đã thu lại ánh mắt đánh giá, cô cho rằng đêm nay Úc Thanh sẽ không gặp lại mình, nhưng mà anh lại tới, còn tới một cách trùng hợp như vậy, ừm… vậy có nghĩa là ngay từ đầu anh cũng không có rời đi, hoặc là… vẫn luôn ở đây quan sát cô?
Ngụy Triêm Y rất nhanh đánh giá từng chi tiết một ở trong lòng một lượt, lông mi cô rũ xuống, cười nhẹ lên liền có một loại xinh đẹp ôn nhu mảnh mai, cô đã từng tập luyện trước gương không biết bao nhiêu lần rồi, cũng đã đủ thể hiện được hết ý tứ đắn đo của một cô gái "thanh thuần".
Quả nhiên, thần sắc của Úc Thanh hơi trầm xuống.
Ngụy Triêm Y: "Sao có thể không biết xấu hổ mà phiền anh Úc như vậy được, em bảo bạn em tới đón là được ạ."
Úc Thanh cười nhạt không nói, Triệu Diệu xuống xe mở cửa, mặt không chút biểu cảm nói: "Cô Ngụy, mời lên xe."
Đây là không cho từ chối sao.
Ngụy Triêm Y khẽ cắn môi, như đang suy xét.
Trời mưa, dưới ánh đèn mờ mờ, mỹ nhân sườn xám rung động lòng người, thực sự là cảnh đẹp ý vui.
Úc Thanh bất động thanh sắc nhưng ánh mắt lại đang đánh giá từng chỗ trên người cô, ngay cả tóc con cũng không bỏ lỡ, anh nhớ tới cảnh tượng cô ngoái đầu lại mỉm cười ban nãy ở trong câu lạc bộ, thanh thuần lại kiều diễm, thật sự là thế gian hiếm có, anh cũng không phải thánh nhân, cũng thích cái đẹp.
"Cô Ngụy sợ tôi sao?" Anh hơi cong môi.
Ngụy Triêm Y giống như bị nói trúng tâm tư, lén nhìn anh một cái, sau đó liền nhanh chóng rũ mắt xuống, lắc đầu trái với lương tâm: "Không có."
"Nhà em ở đâu?"
Ngụy Triêm Y vẫn ôn nhu từ chối: "Cảm ơn ý tốt của anh Úc, em muốn tự về."
Cô đánh cược, cược vào sự hứng thú của Úc Thanh đối với mình, bây giờ thiết lập nhân vật của cô không cho phép cô dứt khoát đồng ý cho một người đàn ông xa lạ như vậy đưa về nhà bằng xe ô tô, nhưng nếu Úc Thanh kiên trì muốn đưa, vậy ý nghĩa sẽ khác nhau, tóm lại thiết lập nhân vật không thể sụp đổ.
Từng giây từng phút trôi qua, Úc Thanh không nói chuyện, tâm Ngụy Triêm Y cũng trầm xuống, ngay lúc cô tin rằng Úc Thanh sẽ không mời mình nữa, anh lại ôn hòa mở miệng: "Trời mưa rất lớn, một cô gái như em đứng đây rất nguy hiểm, đưa em về nhà rồi tôi sẽ đi."
Trong lòng Ngụy Triêm Y thở phào một hơi, nhưng trên mặt vẫn làm ra bộ dáng nghiêm túc tự hỏi, do dự một lúc rồi gật đầu.
Cô khom lưng ngồi vào trong xe, rồi lại dán sát vào bên cạnh cửa, cách một khoảng xa với Úc Thanh, cả người Úc Thanh ẩn trong chỗ tối, cũng không có nói thêm cái gì.
Xe khởi động, tiếng mưa bị ngăn lại bên ngoài cửa sổ, Ngụy Triêm Y rũ đầu quy củ ngồi, trong lòng suy tư xem nên tìm đề tài gì để nói.
Mùi hương bên trong xe không nồng không nhạt, cô ngửi được mùi này, trong lòng hơi kinh ngạc, trầm hương bắt đầu từ ngày xưa đã từ Phật giáo di chuyển vào Trung Nguyên, người có thể dùng được mùi này thì đều có địa vị không tầm thường.
"Anh Úc tin Phật sao?" Cô tò mò nhìn, thanh âm mềm mại.
Úc Thanh nghe thế thì lẳng lặng nhìn cô, thật lâu sau mới thu ánh mắt lại: "Em hiểu về hương?"
"Không biết nhiều lắm, chỉ chút chút thôi."
Úc Thanh cười nói: "Phật, ngẫu nhiên sẽ tin."
Ngụy Triêm Y cũng cười, lại thẹn thùng hơn chút: "Không nghĩ người như anh Úc cũng sẽ tin Phật."
"Tôi là người thế nào?" Anh hỏi rất tùy ý, phảng phất giống như chỉ là một đề tài bình thường, còn mang theo vài phần ý cười, giống như đang trêu chọc.
Ngụy Triêm Y sớm đã có đáp án, trong lòng thầm gào thét mắng anh dối trá! Đồ trong ngoài không đồng nhất!
Đừng tưởng là cô không biết ban nãy anh dùng loại ánh mắt chiếm hữu như thế nào đánh giá cô, giống như đang phân loại cô vào vật sở hữu của anh vậy, nhưng mà khuôn mặt cô vẫn ôn nhu, ánh mắt lại càng thêm chân thành, đơn thuần như tờ giấy trắng, nói: "Anh Úc là người tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!