Chương 28: Giống như dỗ bé con

Nếu đã vậy rồi, Ngụy Triêm Y cô còn phải giả vờ làm gì nữa chứ?

Lau khô nước mắt, biểu tình cô trong nháy mắt đã thay đổi 180 độ, vẻ nhu nhược đáng thương ban nãy lập tức biến thành vẻ ngang ngược kiêu ngạo, "Chú út, con sẽ không gả cho tên này."

Cô quay đầu đi luôn, Ngụy Lương gọi cô mấy tiếng cô cũng không quan tâm, hai người cứ thế trơ mắt nhìn Ngụy Triêm Y rời đi.

Ngụy Lương lại nhìn về phía Úc Thanh, đây là nhân vật mà ông không đắc tội nổi, tuy nói nhà họ Ngụy ở Bắc Lâm cũng coi như là gia tộc số một số hai, nhưng so với Úc gia của Liêu Thành thì vẫn có một sự chênh lệch không nhỏ.

Nhìn bộ dáng bình tĩnh không chút gợn sóng của Úc Thanh, dường như cũng không hề so đo với thái độ ban nãy của Ngụy Triêm Y.

"Triêm Y con bé này, từ nhỏ đã bị nhà chúng tôi nuông chiều đến hư rồi, Úc tổng cũng đừng chấp nhặt với nó nhé."

Úc Thanh cười nhẹ, "Không sao."

Ngụy Lương: "Úc tiên sinh uống trà đi."

Úc Thanh gật đầu, tùy tiện dùng nắp ly nhẹ phất qua lá trà trong tách, Ngụy Lương cũng nhấp một ngụm, dường như là đã chuẩn bị xong lời nói, lúc này mới cẩn thận mở miệng: "Ngụy gia chúng tôi bây giờ cũng chỉ có mỗi Triêm Y là độc đinh thôi, về thân thế của con bé, những người khác trong dòng họ cũng không biết, lúc cha mẹ con bé qua đời con bé còn chưa thành niên, vẫn còn là đứa nhỏ mười mấy tuổi đầu mà thôi, anh trai với chị dâu tôi giao nó cho tôi chăm sóc, đứa bé này tuy được chiều từ nhỏ, nhưng lại là một người rất có chủ kiến, nhiều năm qua nó cứ du ngoạn khắp nơi như vậy, dẫn tới tính tình cũng kiêu ngạo không dịu dàng lắm, Úc tổng thứ lỗi cho nó. Còn nữa, tôi là chú của con bé, tôi vẫn tôn trọng ý nguyện của con bé nhiều hơn, cho nên lời cầu hôn của ngài Úc đây…"

Ông tạm dừng một lát, lại ngước mắt lên nhìn Úc Thanh, anh vẫn là cái dáng vẻ văn nhã ôn nhu đó.

Tâm tình Ngụy Lương bồn chồn hơn, Úc tam gia này đã tự mình tới cửa cầu hôn, thế mà còn bị từ chối, ông tưởng tượng thôi cũng thấy đau cả đầu rồi, châm chước rồi nói: "Úc tổng, lời cầu hôn này, tôi thấy… hay là thôi đi?"

Úc Thanh nhẹ nhàng đặt tách trà lên đĩa nhỏ trên bàn, vang lên một tiếng động nhỏ, anh chậm rãi nâng mắt lên.

Ngụy Lương lập tức thẳng người, khẩn trương nuốt nước miếng.

Úc Thanh ôn hòa lên tiếng: "Tôi muốn cưới Ngụy tiểu thư, hôn sự này không thể lùi."

"Nhưng Triêm Y nhà chúng tôi không có tình cảm với ngài."

Đến ngay cả việc vì sao Ngụy Triêm Y lại quen Úc Thanh, Ngụy Lương tính sau đó về sẽ hỏi cô thật kỹ một chút.

Úc Thanh trầm ngâm một lát, hơi hơi rũ mắt, thanh âm có hơi khàn, "Tôi biết, tôi sẽ cầu được lời đồng ý của cô ấy."

Mấy hôm trước còn nói với Ngụy Triêm Y là cho cô cơ hội lựa chọn có muốn ở bên anh hay không, hôm nay đã tới cửa cầu hôn rồi, Úc Thanh rốt cuộc vẫn xem nhẹ bản thân muốn cô tới mức nào.

Ngay cả anh cũng cảm thấy bản thân là đồ đê tiện, nói một đằng làm một nẻo, đúng là nên đánh nên mắng, anh sẽ bồi tội với Ngụy Triêm Y, nhưng mà cứ nghĩ tới nếu cho cô quá nhiều cơ hội lựa chọn thì sau này rất có thể cô sẽ không chọn mình, Úc Thanh thực sự không thể chấp nhận được, ngay cả một giả thiết đơn giản thôi cũng khiến anh ghen ghét tới phát điên.

Úc Thanh tin rằng, trên đời này người có thể làm công chúa hạnh phúc chỉ có anh, anh không yên tâm, cũng tuyệt đối sẽ không nhường cô cho người khác.

Tuổi của Ngụy Lương còn lớn hơn mấy chục so với Úc Thanh, nhưng so sánh hai người với nhau, Úc Thanh càng giống như người lớn hơn, uy nghiêm nội liễm lại khiến người ta không dám coi khinh, rõ ràng chỉ ôn hòa nói mấy câu mà thôi nhưng lại có thể chặn hết tất cả đường lui của Ngụy Lương.

Ông âm thầm lau mồ hôi, lần đầu tiên đối mặt với Úc Thanh trong truyền thuyết, có hơi khẩn trương tý, nghe anh nói chuyện bình tĩnh như vậy, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.

"Ngụy tổng." Úc Thanh cũng không vội vã gọi ông là chú út như Ngụy Triêm Y.

Theo lý, Ngụy Lương thật sự đúng là không kham nổi việc một nhân vật lớn như thế này gọi ông theo hàng trưởng bối, gọi Ngụy tổng vẫn ổn nhất.

Ông đáp một tiếng, vẫn rất khó xử: "Này… tôi vẫn phải hỏi ý của Triêm Y."

Úc Thanh thoáng suy tư, "Nghe nói Ngụy tổng đang tranh một hạng mục với Chu thị? Tôi lấy nó về đưa cho Ngụy gia thì sao?"

Ngụy Lương: "…"

Thời buổi có quyền có thế là có tất cả như thế này, một chữ "lấy" lại có thể nói ra nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay đến thế.

"Này không thể lấy lợi ích làm ăn ra cân nhắc được, hạnh phúc của Triêm Y, nửa đời sau của con bé, tôi cược không nổi đâu, ngài…"

Úc Thanh ôn thanh: "Tôi yêu tiểu thư, ngài không cần hoài nghi tình cảm của tôi, mấy năm trước khi tôi với cô ấy chuẩn bị kết hôn lại xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi bởi vì một số hiểu lầm mà chia tay, hiện tại tôi không muốn trì hoãn, muốn chắc chắn chuyện này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!