Chương 23: Làm long của cô

Ngụy Triêm Y nằm ở bệnh viện tốt nhất Liêu Thành.

Úc Thanh tìm cho cô tất cả bác sĩ giỏi nhất trong nước, nhưng mọi người đều đưa ra lý do thoái thác y hệt Tống Tiệp, Ngụy Triêm Y đã không còn nhiều cách để xoay chuyển tình thế nữa, cũng không có thuốc nào chữa được.

Nói tới đây, thân thể của cô cũng không xảy ra vấn đề ở đâu cả, chỉ là cô tự phong bế đeo gông cùm xiềng xích cho mình mà thôi, đây là tâm bệnh.

Bởi vì không có thuốc chữa, Tống Tiệp chỉ có thể kê cho cô thuốc điều dưỡng thân thể, cô vẫn ở trong bệnh viện, Úc Thanh canh chừng một tấc không rời khỏi cô.

Trạng thái tinh thần của Ngụy Triêm Y càng ngày càng kém, lúc mới bắt đầu cô còn cáu giận không cho anh ôm, sau đó lại hoàn toàn không để ý tới anh nữa, thời gian tỉnh táo cũng càng ngày càng ít, đại đa số thời gian cô đều lâm vào trạng thái ngủ say.

Úc Thanh sợ cái cảm giác cô cứ như vậy rồi không tỉnh lại nữa, cho dù cô có ngủ thì anh vẫn thì thầm nói chuyện bên tai cô, ý muốn để cô bảo trì thanh tỉnh.

Lúc Ngụy Triêm Y tỉnh lại nhìn thấy gương mặt của anh, vẫn là bộ dáng thân sĩ lịch sự như mọi khi, nhưng giờ phút này anh lại chật vật tiều tụy đến thế.

Sự bình tĩnh của anh đâu? Sự khắc chế anh tu dưỡng được đâu rồi?

Đều vứt bỏ hết rồi sao?

Nhìn thấy cô tỉnh lại, anh vô cùng vui mừng, hốc mắt đỏ lên như sắp rơi lệ, chân tay luống cuống ôm cô vào lòng, bộ dáng lẩm bẩm tên cô có chút điên cuồng.

Bây giờ Ngụy Triêm Y mới phát hiện ra, cô đúng là đã lâu không nhìn kỹ Úc Thanh rồi, so với trước kia, bây giờ anh đúng là khiến người ta cảm thấy…

Sảng khoái nha.

Ngày tháng cô bị bệnh, anh càng thêm dịu dàng hơn, luôn săn sóc nhẹ nhàng hỏi bên tai cô: "Triêm Triêm, ăn chút gì đó có được không?"

Ngụy Triêm Y vẫn không nói lời nào.

Úc Thanh đã quen bị cô lạnh nhạt, mấy ngày nay cô đều đối xử với anh như vậy.

Dì Triệu mang đồ ăn tới, mắt nhìn Ngụy Triêm Y, thở dài rời khỏi phòng.

Úc Thanh đút cho cô, cô ăn được hai miếng lại không thể ăn vào được nữa, mắt thấy cô lại sắp hôn mê, Úc Thanh buông bát đũa vội vàng bế cô lên.

"Triêm Triêm ngoan, đừng ngủ, hôm nay em đã ngủ rất nhiều rồi."

"Hôm nay có tuyết rơi, anh đưa em đi ngắm tuyết có được không?"

"Triêm Triêm, đừng nhẫn tâm như vậy, cho dù em chỉ liếc anh một cái thôi cũng được."

"Anh đã biết sai rồi." Thanh âm có chút nghẹn ngào.

Cô vẫn nhắm hai mắt lại, hô hấp càng ngày càng nhạt.

Úc Thanh ngẩn người nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Tống Tiệp đứng bên ngoài nhìn bọn họ, đợi cho Úc Thanh thu lại hết cảm xúc xong rồi mới mở cửa đi vào.

Từ sau khi vào bệnh viện, tình huống của Ngụy Triêm Y chẳng khá lên tý nào, ngược lại là ngày càng kém đi.

Tống Tiệp đứng ở mép giường: "Trước kia tôi nói còn hai tháng, đó là tình huống tương đối lạc quan rồi, xem cô ấy bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ còn có hai tuần."

Úc Thanh ngẩn ra.

Anh là người rất không thích nhíu mày, tất cả cảm xúc của mình đều đã quen thu lại, sẽ không tùy tiện lộ cảm xúc cho người khác thấy, gần đây anh lại đang trên bờ vực của sự tuyệt vọng, đã sắp sửa ngã xuống vực sâu rồi.

Anh run rẩy ôm mặt Ngụy Triêm Y quay vào trong ngực mình, vỗ nhẹ lên lưng cô, "Đi ra ngoài."

Úc Thanh cúi đầu hôn lên má cô: "Cô ấy sẽ không sao hết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!