Nụ cười của anh làm cho người khác cảm thấy sởn cả tóc gáy, tim Ngụy Triêm Y đập nhanh như trống trận, ngắn ngủn vài giây, trong đầu cô cuồn cuộn chảy ra vô số phương pháp tự cứu bản thân.
Hoặc là tiếp tục diễn kịch, hoặc là nói bản thân định cho anh bất ngờ là chơi đồng phục play với anh? Mẹ nó, quá xấu hổ rồi! Tôn nghiêm của Ngụy đại tiểu thư còn để chỗ nào được chứ?
Hay là nói cô xuống đây tản bộ?
Nhưng có ai tản bộ mà ăn mặc thành thế này đâu?
Đủ loại lý do sứt sẹo nhanh chóng xuất hiện lại nhanh chóng bị cô gạt đi hết, vài phút qua đi, Ngụy Triêm Y vẫn không nghĩ ra được lý do nào tương đối có sức thuyết phục.
Úc Thanh biểu hiện cực kỳ có kiên nhẫn.
Anh nhìn cô gái trước mặt, cô mặc trang phục hầu gái trắng đen giao nhau, cánh tay trắng nõn như sứ ngăn trở ánh sáng làm chói mắt cô, thoạt nhìn văn văn tĩnh tĩnh, vô cùng mảnh mai.
Úc Thanh nhìn qua Triệu Diệu, Triệu Diệu liền bảo người xung quanh tắt bớt đèn đi.
Ngụy Triêm Y đã thoải mái hơn một chút, có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cô chậm rãi buông tay xuống, cười cười: "Sao hôm nay anh về sớm thế? Không phải em đã nói muốn chuẩn bị bất ngờ cho anh rồi mà?"
Úc Thanh nhìn cô chằm chằm, chậm rãi cong môi: "Trở về muộn một chút thì sẽ cho em đủ thời gian để đào hôn?"
"Cũng không phải." Cô cười gượng, khuôn mặt rầu rĩ khổ sở, thật sự không thể nghĩ ra được lý do nào qua loa lấy lệ với anh.
Thu đêm lạnh, gió thổi phất tóc mái của cô lên.
Ngụy Triêm Y với Úc Thanh chỉ cách nhau có một khoảng ngắn, anh rõ ràng chỉ lười biếng ngồi đó nhìn cô mà thôi, thế nhưng cho dù không nói lời nào thì Ngụy Triêm Y cũng có thể cảm giác bản thân đang bị thứ gì đó áp chế, cũng có thể cảm nhận được tầm mắt nhìn từ trên cao xuống của đối phương.
Úc Thanh dường như luôn có mười phần nắm chắc đối với cô, về điểm này, cho dù anh nuông chiều dung túng cho cô, loại bất bình đằng kia vẫn sẽ luôn tồn tại.
Ngụy Triêm Y nhìn anh.
Úc Thanh dựa lưng vào ghế, giơ tay tùy ý phất xuống, Triệu Diệu yên lặng ghé tới, anh nghiêng đầu, đưa đầu thuốc lá tới ngọn lửa Triệu Diệu đã bật sẵn.
Úc Thanh nheo mắt, thanh âm trầm khàn: "Triêm Triêm, lại đây với anh."
Ngụy Triêm Y theo bản năng phát hiện ra nguy hiểm, lui về sau một bước.
Úc Thanh không giận mà còn cười, thanh âm càng thêm nhẹ nhàng dịu dàng: "Đừng sợ."
Điếu thuốc kẹp ở trên ngón tay thon dài của anh dần dần lụi đi, Úc Thanh văn nhã nói: "Anh không nỡ phạt em."
Ngụy Triêm Y còn lâu mới tin.
Anh rất ít khi hút thuốc, nhưng mỗi lần hút thì đều đại biểu cho việc tâm trạng của anh không tốt, trong khoảng thời gian ở bên cạnh Úc Thanh, có đôi khi Ngụy Triêm Y sẽ làm ầm ĩ, anh cũng từng hút một hai lần, có điều lúc hút thuốc anh luôn không thích nói chuyện, một mình hút xong điếu thuốc, dường như cũng đem tất cả cảm xúc thu dọn sạch sẽ, sau đó sẽ lại đi qua dỗ dành cô.
Thấy cô không nghe lời, anh rũ mắt cười, nhìn điếu thuốc trong tay, nhàn nhạt nói: "Có điều để mà nói thì, nếu để anh qua đó, em sẽ không lường trước được đâu."
Ngụy Triêm Y suy tư một chút, cuối cùng vẫn theo ý anh, vào lúc này rồi còn làm ra chuyện khác người làm gì chứ?
Giữ được mạng nhỏ mới là quan trọng nhất!
Cô đi qua chỗ anh, trang phục hầu gái phối với giày cao gót cùng đạp lên mặt cỏ, cô không quá quen đi loại giày này cho nên đi khá chậm, lúc tới trước mặt Úc Thanh, cũng không biết dẫm phải cái gì, dưới chân lảo đảo một cái, ngã vào trong ngực anh.
Nói đúng ra là nhào vào ngực anh mới đúng.
Không khí an tĩnh tới quỷ dị.
Thân thể Ngụy Triêm Y cứng đờ, máy móc nâng mi mắt lên, trong tầm mắt là bàn tay đang đặt trên xe lăn của Úc Thanh, trong tay còn kẹp một điếu thuốc, đầu ngón tay anh nhẹ vỗ vỗ tàn thuốc, khói bụi bay lên.
Đỉnh đầu truyền tới thanh âm hơi khàn, phân phó Triệu Diệu và những người khác: "Xoay người sang chỗ khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!