Sau một khoảng thời gian ở nhà họ Úc, Ngụy Triêm Y cảm thấy gần đây Úc Thanh có cái gì đó không đúng lắm.
Bên tai truyền tới tiếng của Mạc Khả: "Không đúng chỗ nào?"
Ngụy Triêm Y bưng cà phê ngồi ở ban công phơi nắng, người làm vườn bên dưới biệt thự đang xử lý những khóm hoa chồi ra khỏi hàng rào tre, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không biết phải nói sao nữa, cứ cảm thấy quái quái."
Trên tai là tai nghe dạng khuyên tai mà Tô Lăng đã chuẩn bị cho cô, lúc nào cô cần nói chuyện thì chỉ cần chạm vào cái nút nhỏ đằng sau tai là được.
Lúc ở chung với Úc Thanh, để tránh bị hai đứa bạn biết được mấy lời sến súa của mình và Úc Thanh, Ngụy Triêm Y cũng không có mở chức năng trò chuyện lên, hôm nay nhân lúc anh không ở nhà nên cô mới có thời gian liên lạc với bọn họ.
"Cô chủ, kéo dài càng lâu càng không dễ thoát thân đâu."
Ngụy Triêm Y ừ một tiếng: "Gần đây quan hệ của tôi với anh ta không tệ, chắc là sẽ tiết lộ được gì đó."
Cô nhớ tới chuyện kia: "Hai người chuẩn bị tốt chưa?"
"Yên tâm đi, đảm bảo không chút sai sót, vì để phòng ngừa vạn nhất, mỗi ngày bọn tôi đều sẽ đi xem, Dương Hi còn đang đóng quân ở gần đó đấy."
"Dương Hi?"
"Đúng vậy, cô ta nói cái gì mà nhất định muốn đi theo chúng ta, còn mang theo đoàn đội của mình tới nữa, nhìn bộ dáng rất là chân thành, tôi bảo cô ta qua đó quan sát rồi. Cô yên tâm, Tô Lăng cũng ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, trước tiên cô cứ an tâm dò hỏi tin tức đi, chúng tôi sẽ làm hậu thuẫn cho cô."
Ngụy Triêm Y gật đầu: "Được, tôi sẽ mau rời khỏi Úc gia."
Mạc Khả nói: "Nhớ cẩn thận."
Ngụy Triêm Y nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa liền đóng chức năng gọi trên tai nghe lại, ngón tay cào cào tóc, lơ đãng nhìn đám người làm vườn bên dưới đang tỉa hoa.
Úc Thanh đi vào, nhìn chằm chằm về phía cô: "Xem cái gì?"
"Em đang nghĩ, hoa kia mọc lên xinh đẹp như thế, tại sao lại muốn cắt nó đi?"
Bàn tay Úc Thanh đặt trên đầu cô, thong thả khẽ vuốt: "Bởi vì chúng không nghe lời, muốn bò ra khỏi viện."
"Cho nên… chỉ có thể cắt." Giọng anh còn pha chút hài hước.
Tim Ngụy Triêm Y đập có hơi nhanh, cứ cảm thấy lời này của anh đặc biệt nhắm vào cô, vô cùng có ý tứ, giống như đang cảnh cáo cô vậy.
"Hôm nay anh không đi công ty sao?"
"Không đi, anh đưa em tới một nơi."
"Đi đâu vậy?"
"Chùa miếu."
Ngụy Triêm Y: "…"
Đây là sợ người khác không biết anh tin Phật sao?
Ngay cả ra ngoài chơi cũng phải đi chùa miếu mới chịu.
Anh thấy cô có vẻ không mấy hứng thú, cười nói: "Trên núi phía thành Tây có một ngôi chùa rất thiêng, nghe nói cầu nhân duyên rất linh nghiệm."
Ngụy Triêm Y kỳ quặc liếc anh một cái, sao phải cầu nhân duyên, không phải không cần trái tim cô à?
Cô nhịn không được hỏi ra: "Không phải anh nói không cần trái tim em à?"
"Anh đổi ý rồi, tất cả mọi thứ của Triêm Triêm, anh đều muốn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!