Dương Hi dường như là quá tủi thân cho nên mới lì lợm la li3m ôm chặt hai chân Ngụy Triêm Y khóc tới rung trời chuyển đất, nước mắt nước mũi cũng cọ hết lên đùi cô, Tô Lăng với Mạc Khả hợp lực kéo cô ta cũng không kéo được.
Cô ta ôm chặt cứng: "Cô chủ, cô chủ, cô thu lưu tôi đi mà!"
Ngụy Triêm Y:???
Sao nghe giống như cô là tú bà quá vậy?
"Cô buông ra trước đã."
Dương Hi ngẩng đầu nhìn Ngụy Triêm Y, thấy thật sự không phải là cô ghét bỏ cô ta, lúc này Dương Hi mặt mũi bầm dập, nước mắt nước mũi từa lưa trên mặt, đại tiểu thư kiêu căng cao quý Ngụy Triêm Y vừa mới được buông ta liền nhảy ra xa một mét: "Sao cô dơ thế hả!"
Tô Lăng với Mạc Khả biết tính tình đại tiểu thư lại phát tác rồi, cho nên hai người liền kéo Dương Hi đứng dậy, Dương Hi có hơi xấu hổ.
Rốt cuộc thì tranh đấu nhiều năm với Ngụy Triêm Y như vậy rồi, hai người đấu mồm đấu gì cũng làm rồi, không nghĩ tới trước cái chết cận kề, người cứu cô ta lại là người cô ta ghét nhất, việc này khiến cho nhân sinh quan của Dương Hi có phần đảo lộn đến chóng mặt.
Ngay lúc nãy thôi, lúc cô ta sắp bị đánh chết tới nơi, dưới đáy lòng còn khẩn cầu trời xanh ngàn lần vạn lần để cô ta tránh được kiếp này, nhưng mà vô dụng, cô ta vẫn bị đánh thành bộ dáng quỷ hờn ma chê này.
Sau đó lại bị đám người kia đưa tới vùng ngoại ô hoang vu, Dương Hi mất hết hy vọng, chỉ cảm thấy chắc chắn mình sẽ chết không thể nghi ngờ gì nữa, ai ngờ ngay lúc này, Ngụy Triêm Y lại xuất hiện.
Không hề khoa trương khi nói, ngay thời khắc Dương Hi nhìn thấy cô, cô ta đột nhiên cảm thấy sao hồ ly tinh này lại xinh đẹp như vậy chứ! Sao có thể đẹp trai ngầu lòi đến vậy chứ! Sao lại khiến người ta yêu chết đi được thế này chứ!
Dương Hi lau nước mắt, tóc tai lộn xộn, vẻ mặt tang thương, quần áo trên người cũng bẩn thỉu, rất giống như ăn mày đáng thương ngủ dưới gầm cầu vượt, cô ta cười một cái, lại có chút thật thà chất phác.
"Ban nãy cô không gạt tôi đúng không, cô bảo kê tôi."
Ngụy Triêm Y: "…"
Thật ra tôi chỉ tùy tiện nói giỡn thôi ạ.
"Tình huống gì thế Dương Hi, không phải cô ghét cô chủ nhất sao?" Tô Lăng hỏi.
Dương Hi lời lẽ chính đáng: "Ân cứu mạng, nhất định phải báo!"
Lời này không sai, Mạc Khả với Tô Lăng đều thầm gật gù.
Ngụy Triêm Y lắc đầu: "Thôi bỏ đi."
Cô tính toán thời gian đã đến lúc rồi, Úc Thanh chắc chắn đang tìm cô, cô phải chạy về, giả vờ bị bắt được, khóc lóc hai cái ở trước mặt anh, dựa theo độ chiều chuộng của anh dành cho cô mấy ngày nay, nhất định có thể miễn cưỡng lừa gạt được.
Nhưng cũng không thể ném Dương Hi ở chỗ này, ba người bọn họ liền mang cô ta đi cùng.
Úc Thanh nhìn chằm chằm cái xe phía trước, ánh mắt đen tối không rõ.
Irene với tổng thư ký cứng đờ quay đầu xem ông chủ, bọn họ vốn tưởng Úc tổng chỉ đang nuôi một đóa hoa trắng nhỏ không hiểu sự đời mà thôi, ai mà ngờ được lại là một đóa tường vi có gai.
Úc Thanh híp mắt: "Đi theo sau, đừng để bị phát hiện."
Sau khi tận mắt chứng kiến thao tác như mãnh hổ của Ngụy Triêm Y, không có người nào không khiếp sợ, bao gồm cả Úc Thanh.
Trong xe, Ngụy Triêm Y ghét bỏ nhìn mái tóc như ổ gà của Dương Hi: "Tốt xấu gì cô cũng là con gái, chú ý hình tượng chút đi."
Dương Hi: "Ò."
Cô ta nghe lời phủi phủi tóc, lại cười hì hì hai tiếng, nhìn không ra là đẹp hay là xấu nữa, gương mặt bụi bẩn đen sì, nhưng hàm răng lại rất trắng.
Ngụy Triêm Y hỏi cô ta: "Cô chọc phải ai rồi?"
Dương Hi: "Tôi đầu cơ trục lợi dược phẩm, đắc tội với Úc nhị gia, ông ta cho người trói tôi lại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!