Chương 13: Có thích không

Rốt cuộc cũng tới phần chính drama rồi!

Ngụy Triêm Y đang tự hỏi xem rốt cuộc nên dây dưa mấy lần mới giả vờ là miễn cưỡng đồng ý đây.

Đây là chuyện khảo nghiệm kỹ thuật diễn, cân nhắc tới lui, cô quyết định làm theo hoàn cảnh.

"Úc tổng, tôi không hiểu anh có ý gì?" Trên mặt tiểu bạch hoa họ Ngụy hiện ra vẻ hoang mang khó hiểu, ngây ngô đơn thuần không chút giả trân.

Úc Thanh cười, thong thả ung dung nói: "Tôi rất thích em, em là người tôi thấy hợp ý nhất từ trước tới giờ. Ở bên tôi, em không cần lo lắng bất cứ thứ gì, muốn cái gì tôi đều có thể cho em, cho nên sau này, ở bên cạnh tôi, thế nào?"

Trong miệng anh nói rất thích cô, nhưng ánh mắt với ngữ khí lại không chút phập phồng, rõ ràng là không phải "thích" kiểu tình cảm nam nữ, chỉ là một loại "thích" vì hứng thú mà thôi, có điều lần này anh đã nói huỵch toẹt ra như vậy, tiểu bạch hoa họ Ngụy đương nhiên nghe hiểu được.

Úc Thanh này, muốn nuôi cô ở bên mình, làm một cái bình hoa*.

*Ý chỉ vật trang trí, chỉ cần đẹp là được

Ngụy Triêm Y bày ra vẻ mặt kinh ngạc và bi phẫn.

"Đừng lo, chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ đối xử tốt với em." Thanh âm của anh vẫn rất ôn hòa, thế nhưng Ngụy Triêm Y lại có thể cảm giác rõ ràng vẻ sung sướng cùng gấp không chờ nổi của anh.

Cho tới nay cô đều chỉ quan tâm tới việc nên diễn kịch lừa gạt Úc Thanh thế nào, thế nhưng lại quên mất tự hỏi bản thân xem sau này sẽ rời khỏi anh kiểu gì.

Đại khái là ánh mắt đã tiết lộ suy nghĩ trong lòng cô, Úc Thanh dán sát bên tai cô nói: "Triêm Triêm, vẫn luôn bên cạnh tôi không tốt sao?"

"Cho dù có một ngày tôi rời đi, tôi nhất định sẽ cho người khắc tên em trên bia mộ tôi, chuẩn bị cho em một cái giường bên cạnh tôi, nói như vậy thì bất luận sống chết cũng không thể tách rời chúng ta được rồi. Triêm Triêm, em có thích không?"

Thích con mẹ anh!

Ngụy Triêm Y đương nhiên không thích một tý nào, cái loại cảm giác lạnh lẽo như bị rắn độc theo dõi này như muốn cắn nuốt hết cơ thể cô vậy.

Tuy cô luôn biết rằng đối phó với Úc Thanh vô cùng khó khăn, nhưng anh chỉ mới bại lộ được một phần nhỏ của tảng băng chìm đã khiến người ta nhìn thấu được bản chất của anh rồi.

Ngụy Triêm Y không tự giác được lui về sau nửa bước.

Úc Thanh nhướng mày cười.

Ngụy Triêm Y hoảng hốt nhìn anh, có phần giả vờ, cũng có phần thật lòng.

Tay cô bị anh siết chặt, ngay khi cô vừa lui lại nửa bước thì đã bị anh kéo trở về, Ngụy Triêm Y đâm sầm vào ngực anh.

Người đàn ông trước giờ đều tỏ ra quân tử đoan chính văn nhã này đang nhàn nhạt nhìn cô từ trên cao, tựa như ánh mắt thương xót của thần phật Tây Thiên, vừa ôn hòa nhưng cũng cực kỳ lạnh nhạt.

"Nào, nói thích anh đi."

"Tôi không thích." Ngụy Triêm Y cơ hồ là theo bản năng nói ra mấy lời này, sau khi nói xong chính cô cũng ngẩn ra.

Nguy hiểm thật! Cô bị ánh mắt của Úc Thanh nhìn chằm chằm, thế mà đã quên cả diễn kịch, cô vội vàng tỉnh táo lại, giả bộ như bị dọa sợ rồi.

"Sao lại không thích? Anh làm chỗ nào chưa tốt sao? Tại sao lại không thích anh?"

"Chính là không thích." Ngay lúc này, hai mắt Ngụy Triêm Y đã rưng rưng, nước mắt liên tiếp lăn xuống, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, tái nhợt lại bất lực.

Úc Thanh thong thả nâng tay lên, bàn tay nắm lấy mặt cô, cũng mặc cho những giọt nước mắt kia dừng trên mu bàn tay tái nhợt của mình, thấm ướt cổ tay áo sơ mi của anh.

Ngụy Triêm Y muốn thoát, nhưng Úc Thanh lại dùng lực cản lại.

Hai người chỉ cách nhau khoảng nửa tấc, lúc này đây, Ngụy Triêm Y có thể nhìn rõ ràng trong ánh mắt dưới thấu kính của anh có cảm xúc gì.

Là điên cuồng và d*c vọng chiếm hữu mãnh liệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!