Ngụy Triêm Y rất mong chờ Úc Thanh sẽ nói thêm gì đó, nhưng mà cho tới lúc đưa cô về nhà, anh ngay cả một chữ cũng không nói.
Cô khom lưng xuống xe, không khí hơi lạnh khiến tinh thần cô chấn động, giả bộ thất hồn lạc phách cong người với Úc Thanh: "Cảm ơn Úc tổng đã đưa tôi về."
Cô gái ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, thân hình tinh thế yếu ớt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong mắt như mất hết sức sống, giống như cây non bị gió thổi cho sắp ngã.
Úc Thanh cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt thậm chí còn không dừng lại quá lâu trên người cô, Triệu Diệu lập tức lái xe rời đi.
Chiếc xe rời khỏi tầm mắt, Ngụy Triêm Y đang cong lưng đột nhiên đứng thẳng dậy, bộ dáng thất hồn lạc phách một giây sau đã biến thành nghiến răng nghiến lợi.
Cô không cam tâm đá đá mặt đất, mặt đất quá cứng khiến mũi chân bị đau, Ngụy Triêm Y hít một hơi, lại dùng sức dậm chân, cũng không biết là đang tức giận với ai.
Lúc Tô Lăng với Mạc Khả về nhà, đại tiểu thư của bọn họ đang nằm trên ghế lười, trong lòng ôm một đống "thực phẩm rác rưởi" mà mọi khi cô cực kỳ khinh bỉ, không hề có chút tinh thần liên tục nhét vào miệng.
Mạc Khả duỗi tay lắc lắc trước mặt cô: "Cô sao thế?"
Ngụy Triêm Y không nói.
Mạc Khả hỏi: "Chuyện tiến triển tới đâu rồi? Úc Thanh nói gì?"
Ngụy Triêm Y cười lạnh: "Tâm tư anh ta quỷ dị như thế, ai mà biết được anh ta nghĩ gì."
Tô Lăng với Mạc Khả nhìn nhau, ý tứ này là không thành công sao? Hai người ngồi xuống hai bên cạnh Ngụy Triêm Y.
"Sao lại thế? Nói xem nào."
Ngụy Triêm Y thở dài một hơi: "Xem ra cách này của chúng ta không được rồi, chỉ sợ Úc Thanh sẽ không mắc cái bẫy này, chúng ta đổi chiến thuật đi."
Tô Lăng: "Tôi thấy không có khả năng, lần trước tôi gặp qua Úc Thanh, thất có vẻ anh ta tin thật mà."
"Cho nên mới nói tâm tư anh ta quỷ dị đó."
Ngụy Triêm Y nhìn hai người họ: "Hai người làm sao vậy, sao giọng nữ lại biến thành Mạc Khả, người phụ nữ Úc Thanh đưa tới đâu?"
Mạc Khả: "Bị hạ thuốc rồi, chúng tôi sợ cô ta không nhận tiền, dù sao cũng là người của Úc Thanh mà, thuốc kia có thể khiến cô ta gặp ảo giác, cô ta sẽ lầm tưởng mình và Tô Lăng thật sự đã xảy ra quan hệ. Nhưng mà sau đó cô ta ngất luôn, thế nên tôi phải phối hợp diễn…"
Đừng thấy trong ghi âm hai người này mập mờ như vậy, trên thực tế thì lúc đó một người ngồi dũa móng, một người ngồi đọc sách, trong miệng còn kêu gào tới thực sự sung sướng, người này gào còn nhiệt tình hơn người kia.
Ngụy Triêm Y: "Vất vả rồi."
Hai người bọn họ cũng không cảm thấy vất vả, chỉ là làm chút công việc hậu cần mà thôi, chiến trường phía trước còn phải để Ngụy Triêm Y tự mình xuất trận, cả ngày giao tiếp với Úc Thanh hẳn là không dễ dàng gì.
Mạc Khả làm một bàn đồ ăn lớn, Ngụy Triêm Y không có tâm trạng ăn, ăn qua loa mấy miếng rồi ra cửa dắt chó đi dạo.
Mạc Khả không an tâm, ở nhà thu dọn chén đũa, sai Tô Lăng ra ngoài trông cô.
Lông Vàng rất hoạt bát, vui sướng chạy nhảy ở phía trước, Ngụy Triêm Y kéo dây dắt chó chạy theo nó, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu, Tô Lăng đuổi theo ở phía sau, bộ dáng nôn nóng không thôi.
Triệu Diệu đỗ xe ở gần đó, từ kính chiếu hậu nhìn Úc Thanh ở phía sau, mới nãy chưa đi được bao lâu, ông chủ đột nhiên bảo hắn trở lại đây, không nghĩ tới lúc quay lại liền nhìn thấy tình cảnh này, vị Tô tiên sinh kia chẳng lẽ đang đuổi theo cô Ngụy giải thích cầu tha thứ?
Biểu cảm Úc Thanh rất bình tĩnh.
"Theo sau." Anh dặn dò.
Triệu Diệu lái xe.
Chung cư của Ngụy Triêm Y tuy không lớn, nhưng vị trí lại rất tốt, gần đó có rất nhiều cây xanh, cô chạy ở trên vỉa hè rộng rãi, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu xuống khuôn mặt cô, tuy cách khá xa nhưng Úc Thanh vẫn nhìn thấy được khóe môi cô hơi cong lên cười nhẹ.
Chướng mắt duy nhất chỉ có người đàn ông đuổi theo sau cô không bỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!