Chương 10: Tâm tư của úc thanh

Úc Thanh đương nhiên sẽ không làm gì cô, lâu như vậy mới gặp được một cô gái hợp ý mình, chiều chuộng một chút cũng không sao. Có điều, anh sẽ dạy cho cô chút đạo lý, phải để cho cô biết rằng mình nên lựa chọn ai.

Úc Thanh buông cái tay đang bóp cằm cô ra, Ngụy Triêm Y giống như mất hết sức lực dựa vào một bên, đôi mắt rũ xuống, nước mắt không tiếng động trượt ra khỏi khóe mắt, đáng thương yếu ớt lại mong manh.

Đến nỗi vì cái gì mà khóc, thật ra Ngụy Triêm Y cũng không quá rõ, nhưng thiết lập nhân vật của cô là ngốc bạch ngọt ngây thơ đơn thuần, dù sao cứ khóc là không sai.

Cô ngồi một bên rơi nước mắt, ánh mắt Úc Thanh lại sâu kín nhìn cô hồi lâu, sau đó liền thay cô lau đi.

"Khóc cái gì?"

Ngụy Triêm Y dừng một lúc, đây là không thích cô khóc sao?

Hình như khóc nhiều sẽ khiến người ta phiền chán, cô dần dần thu nước mắt lại, nhưng trước sau vẫn luôn cúi đầu không nhìn anh.

"Em với hắn sẽ không có khả năng, nhanh chóng kết thúc mới tốt."

Ngụy Triêm Y cắn đôi môi tái nhợt, khó hiểu nhìn Úc Thanh.

Cô cảm thấy mình đang cầm kịch bản ngược luyến tàn tâm đời đầu, nam nữ chính ngược nhau hết trăm chương, nói vài câu độc mồm độc miệng với nhau, nữ chính chọc giận nam chính khiến anh cường thủ hào đoạt mình, sau đó nữ chính thề sống thề chết không chịu khuất phục.

OK đấy chứ, cô quyết định dựa theo kịch bản này diễn tiếp.

"Úc tổng, anh có ý gì?" Cả người cô run lẩy bẩy, nước mắt trực trào tràn đầy lên án.

Thật đúng là diễn xuất nhập thần mà!

Trong lòng Ngụy Triêm Y vô cùng hưng phấn, cố gắng để bản thân ổn định lại.

Úc Thanh cười nhạt, tiếng nói cực nhẹ: "Em là người thông minh, sao có thể không hiểu ý tôi chứ?"

"Tôi muốn từ chức."

Úc Thanh nghe thế, sắc mặt không đổi, "Minh Tín không phải nơi em muốn tới thì tới, muốn đi thì đi."

Ngữ khí anh rõ ràng là rất ôn hòa, nhưng nghe vào lại khiến người ta lạnh gáy: "Ngoan ngoãn một chút, đừng làm tôi thất vọng."

Anh ngay cả việc hoành đao đoạt ái cũng ưu nhã lịch sự như vậy, ánh mắt nhìn cô giống như đang nhìn sủng vật nhỏ mà mình nuôi, mang theo ý tứ bất đắc dĩ cùng không tán đồng, giống như người lớn trong nhà ân cần dạy bảo, thế nhưng mà anh lại dạy cô bội tình bạc nghĩa để ở bên cạnh anh.

Đúng là ngụy quân tử* danh xứng với thực.

*Ngụy quân tử: Ý chỉ những kẻ giả vờ quân tử, đạo mạo

Ngụy Triêm Y đóng vai ngốc bạch ngọt, đương nhiên là sẽ không sợ cường quyền, kiên quyết theo đuổi chân ái, dũng cảm đấu tranh với tư bản chủ nghĩa hắc ám rồi!

Sắc mặt cô tái nhợt, quật cường nói: "Tôi đã quyết định ở bên anh ấy, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy đâu! Úc tổng, cảm ơn anh khoảng thời gian này đã chăm sóc tôi, từ hôm nay trở đi, tôi không còn là nhân viên của Minh Tín nữa."

Bước tiếp theo đương nhiên sẽ là đạp cửa rời đi.

Ngụy Triêm Y để lại cho Úc Thanh một cái bóng tức giận mà quật cường.

Irene đang đứng bên ngoài văn phòng, dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn cô, đoạn đối thoại của Ngụy Triêm Y và Úc Thanh, hẳn là chị ta nghe được phần nào rồi.

Irene ấp úng: "Cái đó… không phải tôi cố ý nghe lén đâu, tôi tới đưa văn kiện cho Úc tổng."

Chị ta thật sự không có can đảm làm loại chuyện như nghe lén này, nhưng mà không nghĩ tới bản thân lại vô tình biết được một tin kinh hoàng như thế.

Cho tới nay, bên trong công ty có không ít nhân viên đều đang phỏng đoán rằng Ngụy Triêm Y là cố tình câu dẫn Úc Thanh, không thể ngờ tới, thế mà lại là ông chủ của bọn họ ra vẻ đạo mạo!

Irene đột nhiên sinh ra chút thương tiếc với Ngụy Triêm Y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!