Chương 1: (Vô Đề)

Gần đây Ngụy Triêm Y nhận được một mối làm ăn mới, cố chủ muốn cô tiếp cận một người đàn ông, là Úc tam gia của Liên Thành, Úc Thanh.

Cô làm thám tử tư lâu như vậy rồi, đã từng điều tra qua rất nhiều bí mật trong giới nhà giàu, đại danh của Úc Thanh cô đương nhiên là đã từng nghe, cũng biết đây là nhân vật như thế nào.

Người cạnh tranh cường đại nhất cho chức gia chủ của Úc gia, thế mà lại là một con ma ốm quanh năm suốt tháng phải ngồi xe lăn, nghe nói đã phải dùng thuốc nhiều năm để chống đỡ bệnh tật, đi đường hai bước cũng phải dừng lại thở hổn hển hai cái, tính tình lại khiêm tốn lễ độ, văn nhã tuấn tú, thiện lương tới mức ngay cả một con kiến cũng không nỡ dẫm chết.

Mà nhiệm vụ lần này của cô chính là điều tra rõ Úc Thanh rốt cuộc là bệnh thật hay là giả bệnh, nếu là giả bệnh, tốt nhất nên biết rõ được khi nào anh sẽ ngả bài.

Phương pháp tiếp cận được cố chủ chỉ định, đó là phải ngụy trạng thành một mỹ nữ xinh đẹp ngây thơ.

Ngụy Triêm Y bỗng dưng đứng bật dậy từ sofa, cười vô cùng giả tạo: "Vì sao lại là mỹ nữ ngây thơ?"

"Bởi vì nghe nói Úc Thanh thích kiểu hình này."

Mạc Khả nhìn gương mặt quá mức minh diễm kia của Ngụy Triêm Y, chậc một tiếng: "Cô ấy à, rõ ràng là kiểu hình yêu tinh câu dẫn người khác, với cái thân thể tàn tạ kia của Úc tam gia mà ở bên cô, tám phần là bị ăn tới xương cốt cũng chẳng còn. Có điều bên cạnh anh ta luôn có một vệ sĩ đi theo, ở trong nhà cũng không cho hầu gái tới gần hầu hạ, vốn còn muốn cô giả trang thành hầu gái tiến vào nhà họ Úc, nhưng bởi vì nguyên nhân này nên… cô không có cửa đâu, chỉ có thể dựa vào thiết lập nhân vật này mà ra tay thôi."

Tô Lăng ngồi bên cạnh nghe thế liền cười tới mức không kiêng nể gì, Ngụy Triêm Y lia mắt qua, hắn liền ngậm miệng: "Cô chủ, cô có làm được vai mỹ nữ ngây thơ này không đó?"

Làm được không á hả?

Trong từ điển của Ngụy Triêm Y này không có từ "không được" nhé!

Cô chậm rãi đứng lên, váy hai dây màu lục làm nổi bật lên màu da trắng như sứ của cô, ở trong căn phòng tối tăm như thế này cũng không ngăn được cô phát sáng, tóc quăn xõa tung lười biếng dài tới mông, trên mặt không có lớp trang điểm, cũng chẳng có biểu tình gì, ngay cả gương mặt này cũng là kiểu hình cao quý lạnh lùng, phảng phất như cô là người phụ nữ đẹp nhất thế giới mang khí thế của một bậc nữ vương vậy.

"Không phải chỉ là mỹ nữ ngây thơ thôi à? Một giây thôi là nhập vai được rồi! Chị mày chắc chắn sẽ làm cho Úc Thanh si cuồng chị, rơi lệ vì chị, không có chị thì sống không nổi!"

Lúc cô nói chuyện, ngữ điệu cũng nhanh, liến thoắng như xe lửa chạy, như thể sắp hát được một bài vậy, ánh mắt còn vô cùng sắc bén, giống như đã thu phục được Úc tam gia vào dưới váy mình.

Tô Lăng với Mạc Khả nhịn cười, Ngụy Triêm Y dũng cảm búng tay: "Lên lầu, đổi chiến bào!"

Căn hộ này là của Ngụy Triêm Y, cô rất giàu, không phải chỉ đơn thuần là có tiền không thôi, cô ra tay cũng rất hào phóng, cũng không biết vì sao cô lại đi làm thám tử tư, trừ nghề này ra thì cô còn làm đủ 7749 nghề tạp nham khác để kiếm sống, ví dụ như chia tay hộ, đánh người hộ gì đó, thật nhàn.

Mạc Khả với Tô Lăng đi theo cô nhiều năm, từ mười mấy tuổi cho tới tận bây giờ, tình hữu nghị cách mạng sâu đậm, nhưng họ cũng không rõ ràng lắm đối với lai lịch thật sự của Ngụy Triêm Y. Cô không nói, bọn họ cũng không hỏi, là người thì đều có bí mật mà.

Phòng để quần áo bị đẩy ra, liếc mắt một cái liền không nhìn thấy điểm cuối là chỗ nào, Tô Lăng bật đèn lên, đèn trên tường như quân bài domino* lần lượt sáng lên.

*Bài domino: Kiểu bài mà xếp thành một hàng rồi đẩy đổ một quân là sẽ đổ liên tiếp các quân tiếp theo

Ngụy Triêm Y chống nạnh đi vào, Mạc Khả cảm thấy điệu bộ đi đường của cô giống như đang đi thảm đỏ, cũng không khác gì mấy so với siêu mẫu quốc tế, bóng dáng thướt tha lại mười phần quý khí không ai sánh nổi, không uổng công bọn họ gọi hai tiếng "cô chủ" nhiều năm như vậy, rất là có khí thế của tiểu thư nhà giàu.

Ngụy Triêm Y dừng ở khu để váy áo, bắt bẻ vài lần lựa hết cái nọ tới cái kia, sau đó lại tùy tiện cầm ra hai bộ váy ướm lên người mình, "Thế nào?"

Mạc Khả với Tô Lăng đồng thời dựng ngón cái.

Cô đưa quần áo qua, Tô Lăng đón lấy, đại tiểu thư lập tức lướt đi, ánh mắt xẹt qua khu để trang sức, chọn ra một chiếc nhẫn kim cương đeo ở trên tay, nương theo ánh đèn nhàn nhạt mà đánh giá.

"Triêm Triêm, lần này cô sắm vai em gái ngây thơ đó, cả người toàn trang sức đắt tiền không ổn lắm đâu." Tiếng của Mạc Khả truyền tới.

"Tôi biết." Ngụy Triêm Y thở dài, trìu mến vuốt v e chiếc nhẫn trên tay: "Tiếp theo có khả năng là trong thời gian dài không thể sủng hạnh mấy ẻm rồi."

Cô không khỏi bĩu môi, nếu Úc tam gia thích đại tiểu thư nũng nịu muốn được chiều chuộng thì tốt rồi, cô không cần giả vờ cũng có thể chơi chết anh.

Ba người cầm ra không ít đồ đạc của "mỹ nữ ngây thơ" ra, quần áo đều là loại đơn giản thanh thoát, khác biệt hoàn toàn so với phong cách ngày thường của cô.

Tô Lăng với Mạc Khả đứng dưới lầu chờ cô thay đồ.

Lúc tiếng bước chân truyền tới, hai người nâng mắt.

Lọt vào trong tầm mắt là một đôi giày trắng nhỏ, Ngụy Triêm Y đi xuống cầu thang, cô mặc một cái váy màu trắng, tóc quăn giờ đây đã thành thẳng, ngũ quan bình thường quyến rũ câu người nay lại bị cô cố ý trang điểm thành một bộ dáng khác, nhìn qua yếu ớt lại đáng thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!