Chương 5: (Vô Đề)

chapter 4

Tác giả: Mặc Thư Bạch

Dương Vi rời khỏi Tống gia vào buổi chiều, tay cầm notebook, cả người còn cảm thấy có vài phần không chân thật. Cô giống như một phạm nhân bị giam giữ vài thập niên, có một ngày mãn hạn được phóng thích, lấy lại tự do. Loại tự do này mang đến cho cô cảm giác sợ hãi không thể giải thích được, cô đứng tại giao lộ nơi xe tới xe lui, tự nhiên có vài phần mờ mịt.

Cô nói với Tống Triết mình đã vạch ra con đường của chính mình, nhưng trên thực tế cô mới chỉ lên kế hoạch cho đúng 1 việc , đó chính là —— hãy là chính mình!

Muốn trở lại Dương Vi khi chưa tới Tống gia, cô muốn làm những gì cô muốn, không bao giờ gò bó, không có kế hoạch, sống vô cùng vui vẻ tự do tự tại.

Tưởng tượng đến tương lai không hề có kế hoạch như vậy, Dương Vi liền cảm thấy có chút kích động, và có một cảm giác vui sướng to lớn, tràn ngập trong mỗi tế bào của cô.

Loại cảm giác vui vẻ này khiến cô muốn làm một cái gì đó, cô muốn phóng túng, muốn nói chuyện, muốn làm những việc trước kia cô muốn làm nhưng lại không dám làm! Hiện tại cô cực kỳ muốn tìm một ai đó, để tuyên bố —— Dương Vi, cô tự do rồi!

Cô há miệng hít mấy hơi, sau đó cúi đầu lấy ra di động bắt đầu lục tìm trong danh bạ.

Cô cần tìm một người bạn tốt để phát tiết một chút.

Mười mấy năm qua người cô quen biết không ít, nhưng bạn bè thật sự lại không có mấy người, đặc biệt là những người có thể gọi vào thời điểm này.

Lướt qua lướt lại, rốt cuộc cô cũng tìm thấy một người thích hợp.

Cố Lam.

Đây là người bạn cô quen thời cao trung, cuộc sống của cô ấy không giống với vòng luẩn quẩn mà cô sinh sống, gia đình Cố Lam nghèo khó, thời điểm học cao trung phải dựa vào anh em Tống Triết và Giang Hoài An giúp đỡ mới học xong được, dưới sự trợ giúp của Giang Hoài An mà hoàn thành việc học tại học viện Mỹ Thuật trung ương, sau lại trở thành nhà thiết kế nổi tiếng ở Nam thành, cô ấy không chỉ mở văn phòng làm việc giúp đỡ Giang Hoài An thiết kế sản xuất trò chơi, mà còn tự đầu tư sáng lập một nhãn hiệu thời trang nữ . mặc dù quy mô không thể so sánh với Tống gia, Giang gia, nhưng đó thật sự là một người phụ nữ dựa vào năng lực của chính mình để tạo ra một mảnh trời riêng cho mình.

Hai người các cô vẫn luôn là chị em tốt, Cố Lam là người có chút đặc biệt, sống cũng rất tốt.

Thật sự thì cô ấy có chút khác người.

Thân cao, tóc ngắn, giả dạng thành một thân nam tính, đẹp trai đến mức mê muội vô số người. Vì thế có rất nhiều người hoài nghi xu hướng giới tính của cô ấy.

Sau khi quyết định đi tìm Cố Lam , Dương Vi lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, dường như Cố Lam đang bận, vừa nghe điện thoại vừa nói: "Cậu nói gì? Cậu muốn tới nhà tớ? Còn có hai mươi phút? Được được rồi, cậu cứ trực tiếp tới là được."

Nói xong, Cố Lam liền treo điện thoại, Dương Vi đến cửa hàng tiện lợi mua một túi nilon bia và rượu xái, sau đó lên taxi, tiến thẳng đến nhà Cố Lam .

Cô có chìa khóa nhà Cố Lam , mở cửa, xách túi nilon bia rượu, hùng hổ đi vào.

Cô nghe thấy Cố Lam hình như đang nói chuyện với ai, thanh âm từ phòng ngủ truyền ra, cô nhanh chóng rảo bước tiến vào phòng ngủ, lao vào giữ lấy đầu vai Cố Lam, cao hứng nói: "Cố Lam! Tớ có một tin tức rất tốt muốn nói cho cậu!"

"A?"

Cố Lam có chút ngốc, giơ tay dường như ấn cái gì đó, Dương Vi cũng không chú ý động tác của cô ấy, chỉ nắm bả vai cô ấy, trong mắt chứa đầy nước mắt, dùng vẻ mặt nông dân kích động biểu tình nói: "Tớ! Ly! Hôn!!"

"A?!!!"

"Cậu không cần kinh hoảng, không cần nóng vội, cũng đừng nghĩ trốn chạy," Dương đè lại ý muốn đứng lên của Cố Lam, cô quá rõ ràng bản chất của Cố Lam, nhìn qua rất tuấn tú, trên thực tế nội tâm lại yếu đuối, căn bản không dám trêu chọc loại người như Tống Triết . Vì muốn Cố Lam yên tâm tiếp nhận cô, cô nghiêm túc nói, "Cậu yên tâm, tớ và anh ta chia tay trong hoà bình, không có bất cứ tranh chấp gì, cực kỳ bình tĩnh, năng lực tiếp nhận của anh ta rất khá, lúc tớ rời đi, còn chúc đối phương hạnh phúc."

"Anh…… anh ta chúc cậu hạnh phúc?" cả người Cố Lam cứng đờ, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được, loại người như Tống Triết này, thật sự sau khi ly hôn còn chúc đối phương hạnh phúc?

Dương Vi thành khẩn gật đầu, sau đó đỡ Cố Lam ngồi dậy, đầy mặt cảm khái nói: "Nhịn nhiều năm như vậy, tớ rốt cuộc cũng nghênh đón ngày này. Cải cách ruộng đất, chúng ta hướng tới thế kỷ mới……"

Nói xong, cô nhảy xuống bên cạnh túi bia, lấy một chai Thanh Đảo đưa cho Cố Lam, nghiêm túc nói: "Chị em tốt, uống một chai."

"Cái kia, Dương Vi," Cố Lam nhịn xuống tâm tình muốn khóc, bàn tay run run cầm Thanh Đảo nói, "Tớ còn có một chai Lafite 82 năm, nếu không chúng ta mở chai kia đi? Tương đối phù hợp khí chất của cậu."

"Khí chất?" Dương Vi thở dài, "Cố Lam, vì sao cậu lại nông cạn như vậy? người sống ở trên đời, có thể đối mặt trái tim, mới là khí chất quan trọng nhất. Giờ phút này trái tim tớ chính là ——" Dương Vi mở nắp chai bia, nhìn bọt trào ra tới mép, cao hứng nói, "bia đi, tới uống một chai!"

"Tối nay," cô nâng chén, cao hứng nói, "Chúng ta phải dạo hết Nam thành này, ăn uống hết mọi thứ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!