Chương 48: (Vô Đề)

"Cái…… Cái gì?" Võ Luân ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Dương Vi, Dương Vi cũng có chút phát ngốc. Tống Triết nhìn Võ Luân, bình tĩnh nói: "Cô nợ cô ấy một lời xin lỗi."

"Vì sao lại muốn em xin lỗi?!" Vừa nghe thấy hai chữ đó, ngay tức khắc Võ Luân trở nên phẫn nộ , cô ta nhìn Tống Triết, trong mắt mang theo nước mắt, "Anh trai như thế , anh cũng như vậy, các người đều bắt em phải xin lỗi cô ta, tôi làm sai cái gì mà phải xin lỗi?!"

Tống Triết không nói chuyện, lẳng lặng nhìn Võ Luân, thần sắc bình tĩnh kia khiến Võ Luân chậm rãi bình tĩnh lại.

Cô ta biết Tống Triết có lẽ đã hiểu những gì cô ta làm, rốt cuộc thông báo của Dương Vi không giữ cho cô ta nửa phần mặt mũi, cô ta dứt khoát kéo ghế ra ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, tôi tồn tại tâm tư chia rẽ hai người, tôi cũng không thích cô ta, tôi ghen ghét cô ta. Tôi và anh quen biết từ nhỏ, lúc còn nhỏ bọn họ đều nói tôi sẽ gả cho anh, cô ta thì tính là cái thứ gì?!"

Võ Luân nâng tay lên, chỉ vào Dương Vi, kích động nói: "Cô ta đoạt đồ của tôi tôi không nên tìm cô ta gây phiền toái sao?"

Nghe được lời này, Võ Ấp đang uống nước bên cạnh phun ra.

Tống Triết từ từ nhìn qua đi, Võ Ấp nhanh chóng nói: "Tôi sai rồi, thực xin lỗi, tôi không biết đầu óc em ấy có bệnh."

Võ Luân bị Võ Ấp chọc tức cho thở hồng hộc, cô ta còn muốn nói thêm, cuối cùng Võ Ấp lên tiếng: "Được rồi, tôi tới nói đi."

Võ Luân bị anh đè lại, xoay đầu đi, cũng không nói chuyện nữa, Võ Ấp thở dài, rót thêm trà cho Dương Vi cùng Tống Triết, bình tĩnh nói: "Kỳ thật em ấy thích anh Triết, chuyện này tôi biết. Khi đó tôi tưởng, cả đời người kiểu gì cũng thích người khác một chút, tôi cho rằng em ấy chỉ là yên lặng yêu đơn phương, không để ở trong lòng. Điểm này là tôi làm anh nhưng thất trách, tôi phải xin lỗi hai người."

Nói xong, anh ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Vi, nghiêm túc nói: "Năm đó em ấy nháo ra sự kiện tai tiếng kia, kỳ thật trong nhà cũng không biết em ấy lấy anh Triết làm người thay thế, nếu biết, chúng tôi nhất định sẽ sớm nói rõ ràng chuyện này với cô. Nhưng cho dù như thế nào, em ấy và anh Triết

- một người đàn ông đã kết hôn nháo ra tai tiếng, trong nhà đều không đồng ý, cho nên có một tháng em ấy không xuất hiện, chính là bị lão gia tử đóng cửa cấm đoán."

Võ Luân ngồi một bên, sắc mặt mang theo vài phần cứng đờ, Võ Ấp nói tiếp: "Tôi vẫn luôn cho rằng cô em gái này của tôi, tính tình chỉ bị nuông chiều một ít, không tính là hư. Nhưng thẳng đến hôm nay tôi mới phát hiện, em ấy cong vẹo đến thế, nhưng cho dù như thế nào, đây đều là nhà tôi sai. Tôi phải xin lỗi cô," Võ Ấp nhìn Dương Vi, nghiêm túc nói, "Thực xin lỗi, Dương Vi."

Nghe tiếng xin lỗi này, Dương Vi không thể không nói, trong lòng cô thư thái rất nhiều. Khi cô cho rằng chuyện này cứ kết thúc như thế dưới tình huống này, Tống Triết đột nhiên mở miệng: "Cậu thì sao?"

Võ Ấp ngẩn người, tiếp theo liền nghe thấy Tống Triết nói: "Cậu không cần xin lỗi sao?"

"Nhiều năm như vậy, cậu, tôi , Võ Luân, đều không cần xin lỗi sao?"

Võ Ấp không nói chuyện, anh biết rõ ràng Tống Triết ám chỉ cái gì. Thời niên thiếu , trong xương cốt bọn họ đều bài xích Dương Vi. Ác ý của thiếu niên cho dù bị che lấp, cũng sẽ không tự chủ được mà biểu lộ ra.

Bọn họ đã từng cùng nhau cười thầm cô quê mùa, biết rõ tình cảm của cô đối với Tống Triết, nhưng vẫn phóng túng Võ Luân thích làm gì thì làm.

"Võ Ấp, kỳ thật trong xương cốt cậu, trước sau đều cảm thấy, tình cảm của Võ Luân đối với tôi cũng không đáng xấu hổ, cô ta và tôi mới là một đôi, cho nên cậu vẫn luôn phóng túng."

"Không phải…… anh Triết……"

"Giống đàn ông một chút!"

Tống Triết chợt nâng cao âm lượng, lời này lấp kín lời nói của Võ Ấp , Võ Ấp trầm mặc, rất lâu sau, rốt cuộc anh lên tiếng: "Đúng vậy, đích xác tôi đã từng nghĩ như vậy. Nhưng tôi nghĩ như vậy nguyên nhân là bởi vì, tôi cho rằng cậu không thích cô ấy."

Anh giương mắt nhìn về phía Tống Triết: "Tôi cho rằng năm đó cô ấy bỏ rơi cậu, để một mình cậu xuất ngoại, cậu không có khả năng lại thích cô ấy . Cậu là anh em của tôi, tôi vĩnh viễn hy vọng cậu sống thật tốt. Cho đến khi tôi thật sự lớn lên, tôi liền rõ ràng, cậu đối với cô ấy là có tình cảm. Chuyện này, tôi có sai, cậu có sai, tiểu Luân có sai."

"Tôi nói những lời đó không phải vì muốn giảm bớt hành vi phạm tội, Dương Vi, tôi xin lỗi vì quá khứ , cô muốn chúng tôi chuộc tội như thế nào đều có thể, tôi mang theo tiểu Luân tới, chính là hy vọng những việc chúng tôi làm sai, vào một ngày tôi có thể có đền bù."

Nói xong , Võ Ấp giương mắt nhìn Dương Vi, nghiêm túc lên tiếng: "Hy vọng cô có thể tha thứ, nếu không tha thứ, cũng không sao."

Dương Vi không nói chuyện, cô nhìn mọi người, Tống Triết đang chìm đắm vào quá khứ, cúi đầu không nói, Võ Luân quay đầu sang một bên khóc thút thít, chỉ có Võ Ấp nghiêm túc nhìn cô, trên mặt mang theo sự thành khẩn. Rất lâu sau, cô nâng trà lên, mỉm cười nói: "Ai mà thời niên thiếu không phạm sai lầm? Trong lúc vô tình, có lẽ tôi cũng làm tổn thương người khác.

Kỳ thật nghiêm túc lại mà nói, các người cũng từng giúp đỡ tôi, cho nên trước sau tôi đều mang một loại tình cảm phức tạp đối mặt với mọi người. Nhưng hôm nay nếu anh xin lỗi, tôi phải cho anh một câu trả lời, Võ Ấp," cô giương mắt nhìn anh, "Không quan hệ."

Thời điểm lời này nói ra, cô mới phát hiện, nguyên lai nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn chờ đợi một tiếng thực xin lỗi.

Đối với hầu hết những cực khổ trong cuộc sống, rất nhiều người sau khi đi qua, điều họ mong muốn cũng không phải trả thù hay như thế nào, kỳ thật cũng chỉ muốn một câu thực xin lỗi thành tâm thực lòng.

Võ Ấp gật đầu, anh quay đầu nhìn về phía Võ Luân, thần sắc nghiêm túc: "Tiểu Luân, hôm nay em có thể không nói lời xin lỗi, anh cũng biết anh dẫn em tới, lời xin lỗi của em không có khả năng phát ra từ nội tâm. Nhưng em phải biết được, em đã sai."

"Em không sai!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!