Động tác Mộ Nhu rất mau, trước khi trận chung kết của chương trình《 chơi nói chữ 》phát sóng , Mộ Đạt Daily đã thuận lợi dành được quyền đầu tư, đồng thời Lãnh Mân cũng tiếp xúc với Dương Cesar, tuy nhiên đối phương chính là cái xương cứng khó gặm, anh ta đã bị trói buộc cùng Star Media, và không có bất cứ tính toán gì muốn đi ăn máng khác.
Buổi tối trước một ngày diễn ra trận chung kết《 chơi nói chữ 》, Dương Vi có chút khẩn trương, cô nghỉ Livestream, một mình ngồi trên ban công, lẳng lặng nhìn ra nơi xa xa.
Cô cần một chỗ để nội tâm mình có thể bình tĩnh.
Cô chuẩn bị cho trận thi đấu cuối cùng này rất lâu, đối với danh hiệu đệ nhất cô vẫn luôn có một loại khát cầu khắc vào trong xương cốt, cô không nói nên lời đây là khát cầu đến từ địa phương nào, có lẽ là bóng dáng của Triệu Dương Lan lưu tại trong sinh mệnh cô, cũng có thể trong xương cốt mỗi người, đều muốn trở thành người tốt nhất.
Cô lẳng lặng diễn tập tiết mục ngày mai trong đầu, cô luyện tập rất nhập tâm, điện thoại của Chu Văn đột nhiên ngắt quãng suy nghĩ của cô. Cô nhận điện thoại, mỉm cười dựa lưng vào ghế : "Anh Văn?"
"Vi Vi……" Chu Văn dường như có chút do dự, Dương Vi lẳng lặng chờ đợi, sau một lát lặng im , cô lập tức phát giác ra, cú điện thoại này của Chu Văn rất không bình thường, hình như muốn nói với cô một chuyện rất quan trọng . Cô đứng dậy, lập tức nói: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cần nói với cô một chuyện," Chu Văn rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nhanh chóng mở miệng nói, "Vừa rồi người trong ban tổ chức《 chơi nói chữ》tới tìm tôi, yêu cầu tôi ngày mai bỏ phiếu cho Dương Cesar."
Dương Vi ngẩn người, sau đó liền nghe thấy Chu Văn nói: "Tôi bảo Phương Hoài đi tra chuyện này, dương Cesar là nghệ sĩ của Star Media, mà lần này Star Media là công ty tổ chức, đoán chừng bọn họ muốn nâng đỡ Dương Cesar."
Dương Vi chậm rãi bình tĩnh trở lại, Chu Văn tiếp tục nói: "Tôi khẳng định muốn giúp cô, nhưng chương trình này được ghi hình, ngay cả khi tôi bỏ phiếu cho cô, đoán chừng đạo diễn vẫn sẽ nghĩ cách thay đổi kết quả ."
"Anh cũng không thể bỏ phiếu cho tôi." Dương Vi quyết đoán mở miệng, cô bình tĩnh lên tiếng, "Một khi anh bỏ phiếu cho tôi, tất cả mọi người đều ý thức được mối quan hệ của anh và tôi không tầm thường, đừng nói là quán quân, ngay cả thành tích lúc trước bọn họ đều sẽ cảm thấy có vấn đề."
"Tôi biết," Chu Văn cau mày, "Tôi đang suy nghĩ, chuyện này nên xử lý như thế nào."
Dương Vi trầm mặc, qua rất lâu, rốt cuộc cô mở miệng: "Anh Văn, nếu lúc này để anh rời khỏi 《 chơi nói chữ 》, đối với anh có ảnh hưởng gì sao? Ví dụ như anh có cần trả tiền vi phạm hợp đồng hoặc xảy ra các vấn đề khác?"
"Cái này thì không có," Chu Văn chần chờ nói, "Kỳ thật bọn họ đã đề cập qua với tôi, nếu chuyện này tôi không làm được, có thể đổi cho người khác."
"Vậy anh có thể bị người khác thay thế hay không?" trong lời nói của Dương Vi mang theo vài phần áy náy, "Chuyện này anh không thể bị liên lụy. Tôi biết cái lý do này thực vô lý, nhưng mà ……"
"Đây không phải là vấn đề," Chu Văn sốt ruột nói, "Nếu tôi rời khỏi, cô……"
"Đây chỉ là một cuộc thi ." Dương Vi bình tĩnh lên tiếng, "Tôi lại không phải trẻ con, không cần giải nhất giải nhì mới chứng minh được thực lực của tôi , khiến tôi vui vẻ. Thế giới này không có công bằng tuyệt đối, Star Media là nhà tài trợ chính, đã thành lập một nền tảng tốt như vậy, dùng để nâng đỡ một người, tôi hoàn toàn có thể hiểu."
"Ở trên sân khấu, tôi vẫn dùng hết sức mình để làm tốt nhất có thể, tôi đem ý tưởng và khả năng của mình thể hiện ra , còn đánh giá như thế nào, đã không có bao nhiêu quan hệ với bản thân tôi."
"Tôi nghĩ anh sẽ hiểu."
"Tôi hiểu." Chu Văn có chút bất đắc dĩ lên tiếng, "Làm nghệ thuật, chúng ta cần phải nhìn thẳng vào chính bản thân mình."
Quá để ý sự đánh giá, rất dễ dàng hủy diệt một con người có tài năng.
Chu Văn và Dương Vi tùy ý nói chuyện trong chốc lát, lúc này hai người mới ngắt điện thoại. Chờ điện thoại cắt đứt xong, một mình Dương Vi ngồi trên ban công, sự yên lặng khiến chân tay cô nhất thời có chút luống cuống. Lời nói cô nói cho Chu Văn nghe, cô hiểu đạo lý cá lớn nuốt cá bé , tuy nhiên bất cứ một người nào đã trả giá đã nỗ lực, đều muốn một phần hồi đáp công bằng.
Loại cảm giác bị cá ăn thịt không dễ chịu, trong nháy mắt hình như cô lại quay về thời cao trung, khi đó cô ở trong ban cán sự, liều mạng nỗ lực, nhưng vẫn không bằng Giang Hoài An. Nhưng khi đó sự không công bằng, vẫn chỉ biểu hiện ở trình độ chênh lệch cá nhân giữa hai người, lần này không công bằng, lại bởi vì tiền tài và những thứ khác.
Cô đang nỗ lực thuyết phục chính mình tiếp nhận chuyện này, chuông cửa đột nhiên vang lên. Dương Vi đứng dậy mở cửa, liền thấy Tống Triết đứng ngoài cửa, anh dường như có chút ngượng ngùng, cúi đầu giải thích nói: "Anh từ ban công nhìn sang thấy em còn chưa ngủ, liền muốn nói chuyện với em."
"Nói chuyện phiếm?" Dương Vi có chút nghi hoặc, Tống Triết ho nhẹ một tiếng: "Cái này, ngày mai thi đấu rồi, có phải em rất khẩn trương hay không? Anh tới trấn an em một chút, để tránh em suy nghĩ miên man."
Dương Vi mỉm cười: "Tôi không có việc gì, định đi ngủ."
"Thật không có việc gì?" Tống Triết nghi ngờ, thần sắc Dương Vi bình thản: "Tôi có thể có chuyện gì?"
Tống Triết không nói chuyện, anh nhìn cô chằm chằm, đánh giá một lúc lâu, anh đột nhiên nói: "Em không cao hứng, anh xác định."
Dương Vi ngẩn người, Tống Triết đột nhiên nhớ tới, Chu Văn là giám khảo, có phải Dương Vi đã biết Star ở phía sau giở trò quỷ hay không?
Tâm tình anh có chút khẩn trương, lại mang theo vài phần kích động, giống như một đứa trẻ lặng lẽ giúp mẹ làm việc nhà, anh rất muốn nói cho Dương Vi chuyện mình làm , rồi lại cảm thấy anh đem chuyện mình đã làm chủ động nói ra không khỏi có chút hạ giá, vì thế anh suy nghĩ, có chút mất tự nhiên nói: "Cái kia, em đừng lo lắng, không có việc gì."
"Hử?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!