Chương 35: (Vô Đề)

Sau khi Tống Triết xuống dưới cổng tiểu khu nhà Dương Vi, thấy xe Chu Văn vẫn còn ngừng ở đó.

Anh trầm mặc một lát, rốt cuộc vẫn đi về phía xe của Chu Văn .

Phương Hoài thấy Tống Triết đi tới liền có chút sợ hãi, nhanh chóng nói " anh Văn, chúng ta đi, anh ta nhìn qua không dễ chọc, cũng không biết có thể có paparazzi gì đó hay không, nếu như bị chụp được thì thật sự quá khó coi……"

"Đem cửa sổ hạ xuống." Chu Văn bình tĩnh lên tiếng, Phương Hoài cắn chặt răng, nhìn Tống Triết bên ngoài, lại nhìn Chu Văn bên cạnh, rốt cuộc vẫn lựa chọn cắn răng hạ cửa sổ xuống dưới, khi Tống Triết đi đến trước mặt, Phương Hoài không có tiền đồ cười rộ lên, gian nan kêu một tiếng "Tống tiên sinh……"

"Cậu tránh ra."

Tống Triết một phen đè lại mặt Phương Hoài đang dán lên cửa sổ, gắt gao nhìn thẳng vào Chu Văn đang ngồi ở ghế phó lái.

Chu Văn thong thả ung dung quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Tống Triết.

"Cách xa cô ấy một chút."

Tống Triết bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt giống một con sói , thần sắc Chu Văn bình tĩnh, rất lâu sau, anh bình thản nói "Nếu anh thích cô ấy, không quấy rầy  cô ấy nữa mới là tốt nhất."

"Loại lời nói này anh nên nói cùng Mộ Nhu đi," Tống Triết lạnh nhạt mở miệng, "Nếu cô áy thật sự lựa chọn một người mới, cũng không nên là loại người ướt át bẩn thỉu trên mông còn một đống nợ tình! Tôi cảnh cáo anh Chu Văn," anh lạnh lùng nhìn Chu Văn, "Mộ Nhu làm cách nào nâng anh lên được, tôi vẫn có thể đem kéo anh xuống được, Dương Vi là vợ của tôi, anh dám chạm vào cô ấy, Mộ Nhu cũng không giữ được anh!"

Nói xong, Tống Triết xoay người đi, chu văn bình tĩnh gọi anh lại "Tống Triết, Dương Vi sẽ không bởi vì anh thích cô ấy mà quay đầu lại."

"Vậy cũng không cần anh quản!"

Tống Triết trào phúng ra tiếng "Quản cho tốt chính mình đi, hèn nhát."

Nói xong, Tống Triết xoay người đi về phía xe mình. Phương Hoài bên cạnh sắc mặt khó coi đến cực điểm, quay đầu nói với Chu Văn "anh Văn anh đừng so đo với anh ta."

"Ừ." Chu văn nhàn nhạt lên tiếng, "Không sao cả."

Anh nghe quen rồi .

Quan hệ mấy năm nay của anh và Mộ Nhu, không phải ngoại giới đều nói như vậy sao?

Anh là do Mộ Nhu nâng lên, cho dù anh nhận được bao nhiêu giải thưởng, đạt được bao nhiêu lời tán thành, có được bao nhiều tài sản, đối với người ngoài mà nói, bọn họ vĩnh viễn sẽ không để ý anh đã làm cái gì, điều bọn họ chú ý, trước nay chỉ là, trùm địa ốc Mộ Nhu đang chăm sóc và che chở cho anh.

"Điều kiện của công ty bên Mỹ kia thế nào?" Chu Văn đột nhiên mở miệng, cái này làm cho Phương Hoài có chút giật mình. Kỳ thật thực lực của Chu Văn ở trong ngành rất xuất chúng, sớm đã có người từ nước ngoài để ý, chỉ là chu văn chưa từng có ý niệm xuất ngoại phát triển, đây là lần đầu tiên anh nhắc tới vấn đề này.

Phương Hoài kinh ngạc một lát sau đó nhanh chóng trả lời Chu Văn, giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ về chỗ tốt và tình huống của đối phương, Chu văn gật đầu, sau đó không nhiều lời.

Đợi trong chốc lát, anh đột nhiên nói "Tôi thực hy vọng Dương Vi sống tốt."

Vì nó sẽ khiến anh cảm thấy, anh cũng có thể sống tốt.

Tống Triết ngồi trên xe, lái xe trở về nhà.

Anh chọn một tuyến đường xa nhất , mở cửa sổ xe, dọc theo bên cạnh thành thị, chậm rãi chạy qua.

Nam thành hướng ra biển, gió biển hòa quyện với nhiệt độ đấu hè ập vào trước mặt, khiến nội tâm anh bình tĩnh trở lại một chút . Anh dừng xe ở bên cạnh bờ cát, lắng nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ biển, còn có thanh âm mấy người đang theo đuổi đùa giỡn, anh đột nhiên cảm thấy thế giới này chưa bao giờ có trống trải cùng yên lặng.

Anh đi trên bờ cát, nhớ tới kỳ nghỉ phép trước kia anh và Dương Vi đến bờ biển.

Trước kia cha mẹ anh rất bận, luôn đáp ứng dẫn bọn anh ra ngoài chơi, sau đó lại thất hẹn, vì thế mỗi lần đều là dì Lâm cùng thư ký bên người cha anh đi cùng.

Bọn họ đi qua rất nhiều địa phương, nghỉ đông đều sẽ đi hải đảo, Maldives, Mô

-ri

-xơ, đảo Fiji……

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!