Chương 24: (Vô Đề)

Dương Vi đánh xong một cái tát kia, thời điểm trở về, cả người đều run rẩy. Nhưng mà cô lại có một loại khoái cảm được giải thoát.

Cô cảm giác một cái tát này giống như cô đã nhịn rất nhiều năm, lại cảm thấy một cái tát này dường như là sự kết thúc không giải thích được. Cô ngồi trong xe taxi, nhịn không được cười ra tiếng.

Sau khi trở về phòng, cô rửa mặt, buổi tối vẫn livestream như cũ.

Cô bắt đầu cùng tán gẫu và chia sẻ một ít cảm nhận về công việc ngày hôm nay ngoại trừ chuyện của Tống Triết,. Trên màn hình rất nhiều cô gái đều nói cô cố lên, nói cô đừng sợ.

Sau đó cô liền thấy người tên Miêu đại hiệp kia đột nhiên dùng phi thuyền lấp đầy màn hình.

"Cô rất tốt." anh nói, "Cô cố lên."

Dương Vi ngẩn người, tiếp theo người này dùng chính đặc quyền của mình, vẫn luôn bình luận trên màn hình

"Cô cực kỳ tốt."

"Cô đặc biệt giỏi."

"Cô rất ưu tú."

"Cô là độc nhất vô nhị, cô khẳng định có thể làm được việc mình muốn."

Dương Vi ngơ ngác nhìn bình luận cứ từng cái từng cái lóe sáng trên màn hình , người này quá vụng về, từ ngữ quá nghèo nàn, muốn khen người cũng chỉ qua lại bằng vài câu như "Cô rất tốt" "Cô rất tuyệt".

Nhưng những lời giản dị như vậy, cô cảm giác cả đời này, mình cũng không được nghe nhiều như trong buổi tối ngày hôm nay. Một người lấp đầy toàn bộ màn hình.

Tất cả mọi người bắt đầu theo chân anh ta, nguyên một đám hình như đều có phản ứng cơ học giống nhau , nhìn qua màn hình, tất cả đều an ủi cô.

Dương Vi nhịn không được mỉm cười, sau đó lại cảm thấy hốc mắt có chút hồng.

"Tôi nói các bạn," cô cười ra tiếng, trong thanh âm có chút khàn khàn, "Có cần phải cảm động như vậy hay không."

"Được rồi được rồi," cô giơ tay để mọi người dừng lại, sau đó nói, "Tới tới tới, chúng ta nói chút chuyện vui vẻ, tôi tặng cho mọi người một bài hát?"

Dương Vi lấy Ukulele tới, gần đây cô đang học cái này, cô ngẩng đầu nhìn về phía màn hình "Miêu đại hiệp," cô hỏi, "Anh muốn nghe bài gì?"

Tống Triết không nói chuyện, anh nhìn người trong màn ảnh, anh đột nhiên phát hiện, đã thật lâu rồi cô không cười với anh như vậy.

Anh lẳng lặng nhìn cô, Dương Vi thấy miêu đại hiệp không phản ứng, liền nói với mọi người "Tôi hát 《 tiểu tình ca 》 cho mọi người nha, ngọt một chút."

Nói xong, âm sắc chất phác đơn giản của Ukulele từ trong video truyền ra , Tống Triết lẳng lặng nhìn người trong video, ánh mắt không dời đi được.

Anh đột nhiên phát hiện, kỳ thật lẳng lặng nhìn cô như vậy, cũng cảm thấy, khá tốt.

Livestream xong , Dương Vi chậm rãi bình tĩnh trở lại, cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ sự tình ngày hôm nay.

Trừ bỏ ông chú cuối cùng kia , hôm nay tất cả mọi người đều cự tuyệt cô, đây là vì sao?

Cô mở rất nhiều tiết mục phỏng vấn trên đường phố ra xem, lại nấu cho mình một chén mì, vừa ăn vừa xem những người này làm thế nào để tương tác trên đường phố.

Cô phát hiện tất cả các video có sự tương tác tốt đều có chung một đặc điểm rất quan trọng chính là đặc biệt bình dân.

Người thực hiện phỏng vấn kia luôn có thể trong nháy mắt dung nhập vào quần thể, hình thành bầu không khí không có sự chênh lệch, dưới sự dẫn dắt của cô ấy thì bầu không khí trở nên vui vẻ, xem nhẹ giới tính của bản nhân.

Cô nghĩ đến mấy lần đầu mình đến gần, cô quá nghiêm túc cũng quá xa cách. Mà sự khẩn trương đã cường hóa khí chất nữ tính của cô, bầu không khí càng thêm khó có thể khống chế.

Cô không thể khẩn trương, cô muốn bắt đầu học cách ra đường khống chế "Sân khấu". Cô không thể sợ hãi bị người cự tuyệt, cũng không thể sợ thất bại.

Ngày hôm sau thời điểm Lãnh Mân tới tìm cô, cô đột nhiên nói "Chị Lãnh , em muốn đi một mình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!