Tại công ty.
Cổ Nguyễn Tinh Loan có chút khô khốc, cô dự định đi pha một bình trà, lúc đi đến phòng giải khát, vừa vặn cô nghe được cuộc trò chuyện sôi nổi của nhân viên——
"Cậu nghe tin gì chưa, tớ nghe nói quan hệ của Hạ Húc và Tôn Vân không tầm thường đâu, còn có người nói hai người bọn họ kỳ thật đã lén lút kết hôn với nhau."
"Tớ cũng nghe nói, lúc trước Hạ Húc tham gia « ca sĩ » đã tự mình công khai chính mình đã kết hôn, tớ cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi nha."
"..."
Nguyễn Tinh Loan pha xong ấm trà liền ra ngoài, đôi mi thanh tú của cô hơi cau lại, lúc tham dự buổi họp cũng không được tập trung.
Mãi mới chờ đến lúc đến tan tầm về nhà, Hạ Húc gửi cho cô mấy tin nhắn.
Nhưng đều không được cô trả lời.
Hạ Húc liền gọi điện thoại đến.
Nguyễn Tinh Loan nhàn nhạt nhìn lướt qua, rồi nhấn kết nối.
"Vừa rồi tại sao không trả lời tin nhắn của anh, hôm nay có nhớ anh hay không?" Hạ Húc giọng nói thập phần ôn nhu, tuy bọn họ đã kết hôn hai năm, nhưng tình cảm giữa họ vẫn luôn khắng khắt, mặn nồng.
"Ừm." Cô nhẹ nhàng đáp.
Hạ Húc lập tức phát giác có điều gì đó không thích hợp, anh cảm nhận được cô có chút không vui, anh lo lắng nói: "Sao vậy? Em có phải có chuyện không vui hay không?"
"Không có việc gì, hôm nay công việc bận rộn, nên em có hơi mệt."
Hạ Húc tính tình con nít lại phát tác, không vui nói: "Không làm nữa, anh cưng em như vậy việc gì cũng không nỡ để em làm, bọn họ sao có thể làm em mệt mỏi như vậy."
Nguyễn Tinh Loan an ủi anh vài câu, lại hàn huyên một hồi, lúc này Hạ Húc mới ngoan ngoãn cúp điện thoại.
Hôm nay Hạ Húc không trở về nhà, ban đêm còn phải chụp ảnh tạp chí, chụp xong đã đến khuya cho nên đành phải ở lại khách sạn.
Buổi tối Nguyễn Tinh Loan ăn qua loa đôi chút, sau đó đi ngủ.
Lúc đồng hồ điểm đến 12 giờ, Nguyễn Tinh Loan nghe bên ngoài có động tĩnh, cô lập tức giật mình. Từ trong phòng ngủ cô tùy tiện cầm lấy một thứ gì đó, thận trọng bước ra ngoài, ở bên ngoài Hạ Húc đưa tay bật đèn, ánh sáng lan tỏa khắp nơi.
Nhìn thấy Nguyễn Tinh Loan trong tay cầm lấy vũ khí phòng thân, khóe miệng Hạ Húc khẽ nở nụ cười.
Nguyễn Tinh Loan liền thả đồ trên tay xuống.
Hạ Húc cởi áo khoác trên người mình ra, một lát sau mới bước đến ôm cô, thấp giọng mở miệng nói: "Vừa rồi nhìn thấy em anh liền muốn ôm em, thế nhưng trên người quá lạnh, anh sợ sẽ đông lạnh em mất."
Trong lòng Nguyễn Tinh Loan tràn ngập ấm áp.
Cô nhẹ giọng ngập ngừng nói: "Hôm nay không phải anh nói không trở lại sao?"
Hạ Húc cười yếu ớt: "Tiểu cô nương của anh hôm nay giống như có chút không mấy vui vẻ, anh không trở lại làm sao có thể yên lòng, cho nên hoàn thành xong công việc anh liền trở lại."
Nguyễn Tinh Loan vùi sâu trong ngực anh, thấp giọng mở miệng: "Em không có không vui."
Hạ Húc hỏi lại: "Phải không?"
Trên mặt đều lộ rõ vẻ không tin tưởng.
Nguyễn Tinh Loan chột dạ, cô không giải thích, thoát ra khỏi ngực anh đi một mạch trở về phòng, Hạ Húc đứng phía sau cười híp mắt đuổi theo.
Lúc trở về phòng, Hạ Húc đổi một bộ ngủ, sau đó ngay ngắn nằm xuống bên cạnh cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!