Chương 6: (Vô Đề)

Lúc đến cổng trường, Kỷ Tu Trạch đến trước chiếc xe hơi màu đen, cùng Hạ Húc khoát tay áo: "Húc ca, tớ về nhà trước a."

Hạ Húc nói: "Cút nhanh lên."

Kỷ Tu Trạch chậc chậc hai tiếng, còn lẩm bẩm một câu: "Húc ca cậu càng ngày càng vô tình."

Hạ Húc bực bội vò tóc, anh nghĩ đến phía sau mình còn có một người, đột nhiên dừng bước chân. Nguyễn Tinh Loan suy nghĩ đến xuất thần, không chú ý tới phía trước, nên trực tiếp va phải một tấm lưng ấm áp.

Cô sờ sờ mũi, vừa định nói xin lỗi, đã nhìn thấy Hạ Húc không kiên nhẫn trừng cô.

Hai người giằng co, Nguyễn Tinh Loan khó khăn ngước đầu nhìn anh, cô chỉ mới mét sáu, mà Hạ Húc đã cao gần một mét tám, thân hình cao to áp bách làm cô cảm thấy có chút không quá dễ chịu.

"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý." Nguyễn Tinh Loan vì tránh làm cho đối phương gây chuyện, cô chủ động mở miệng nói xin lỗi.

Hạ Húc trầm mặc một hồi, giống như là đang nhẫn nhịn, cuối cùng không khỏi vì chuyện đó mà phát tiết: "Chớ đi cùng tôi, thật phiền!"

Tiếp đó, anh bước nhanh chân đi về phía trước, Nguyễn Tinh Loan lần này thật thức thời không đi cùng anh nữa.

Thời điểm ban sớm, cô cố ý hỏi qua chú Lý, làm thế nào để đón xe buýt trở về, chú Lý nói chỉ cần ngồi 3 trạm xe buýt là về tới nhà. Nguyễn Tinh Loan cảm thấy may mắn khi chính mình đã sớm làm công tác chuẩn bị, nếu không bây giờ đi về sẽ thật phiền phức.

Hiện tại đã hơi trễ, Nguyễn Tinh Loan không tiếp tục trì hoãn nữa, nắm chắc thời gian hướng trạm xe buýt đi đến.

-

Hạ Húc ở ngã tư trường học đợi mấy phút, chú Lý mới lái xe ngừng ở trước mặt của anh.

Hạ Húc vừa lên xe, chú Lý liền giải thích nói: "Hôm nay trên đường tới không biết làm sao, có chút kẹt xe, nên đến chậm một chút, ngày mai chú sẽ đi sớm hơn."

Hạ Húc rầu rĩ không vui khẽ hừ một tiếng.

Tiểu Lý thúc thúc lại hỏi: "Thiếu gia, sao chỉ có một mình cậu, tiểu thư đâu?"

"Không biết." Hạ Húc nổi giận nói.

Tiểu Lý thúc thúc nghi ngờ nói: "Tiểu thư không phải học cùng lớp với thiếu gia sao?"

Hạ Húc không mở miệng, Tiểu Lý liền có chút lo lắng.

"Thiếu gia, tôi nghe nói gần đây trường học có chút không quá an toàn, hai ngày trước còn phát sinh sự cố cướp bóc. Hơn nữa tôi còn nghe người ta nói, có mấy tên lưu manh chuyên môn chiếm tiện nghi của nữ sinh. Tiểu thư hiền lành như vậy, nếu gặp phải bọn họ, khẳng định sẽ bị dọa chi hoảng sợ, nếu không chúng ta đi tìm cô ấy đi?"

Tiểu Lý xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người phía sau một chút, trên mặt thiếu niên viết đầy hai chữ ngạo kiều, nhìn thật kỹ, còn có một tia lo lắng.

"Thiếu gia, tiểu thư tìm không thấy chúng ta, lại không biết đường về nhà, thì phải làm thế nào?"

Tiểu Lý cố ý che giấu sự việc khi sáng tiểu thư mới hỏi qua mình tuyến đường về nhà, thêm mắm thêm muối mà nói.

Quả nhiên, vẻ mặt Hạ Húc càng trở nên khó coi, thời khắc Tiểu Lý muốn mở miệng nói tiếp, anh liền không kiên nhẫn ngắt lời nói: "Được rồi, đừng nhiều lời, tôi hiện tại đi tìm cô ta là được chứ gì."

Hạ Húc từ trên xe bước xuống, đem cửa xe lạch cạch một tiếng đóng lại.

Anh nhìn lướt qua đám người, không phát hiện bóng dáng Nguyễn Tinh Loan đâu. Anh nghĩ một lát, gia hỏa này cũng không thể tự đi đường về nhà, hay dự định đến trạm xe buýt thử thời vận.

Tại trạm xe buýt, người lúc này cũng không quá nhiều, Hạ Húc nhìn thoáng qua, lại không tìm được cô.

Chẳng lẽ cô thật sự xui xẻo gặp phải lưu manh?

Hạ Húc dùng sức lắc đầu, hẳn là sẽ không, nào có người xui xẻo như vậy.

Nhưng trong lòng vẫn là không yên, anh tìm một nữ sinh gần đó, vừa muốn mở miệng hỏi thăm, đối phương liền ấp úng mở miệng: "Hạ, Hạ Húc, cậu là Hạ Húc, tớ rất thích cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!