Khi trở lại phòng.
Lúc vừa vào cửa, Hạ Húc liền cô áp vào tường dùng thân mình chặn lại, chất vấn: "Tối hôm qua còn gạt anh nói muốn đi ngủ, không phải là đang trên xe hay sao?"
Nguyễn Tinh Loan lắc đầu, "Không phải, tối hôm qua lúc gọi anh em đã xuống xe rồi."
" Em lại không nói cho anh biết, nếu không anh có thể đi đón em." Vừa nghĩ tới cô phải ngồi xe lửa thật lâu, một mình đến một cái địa phương xa lạ như này, trong lòng Hạ Húc bất chợt chua xót vừa vui mừng nhưng cũng vừa đau lòng.
Nguyễn Tinh Loan nhéo nhéo mặt của anh, an ủi: "Lúc xuống xe khi ấy đã quá muộn, anh còn phải đi tập luyện, liền..."
Lời nói còn chưa kịp thốt ra hết, toàn bộ đã bị Hạ Húc dùng môi mình chặn lại.
Hạ Húc vươn cánh tay chế trụ sau gáy cô, cánh môi miết nhẹ, dùng sức mút vào. Nguyễn Tinh Loan dùng sức đẩy anh ra, nhưng người kia một chút cũng không lay động.
Nụ hôn này mang theo sự trừng phạt, ngay từ đầu có chút khí thế hung hăng, đến sau khi thấy cô giãy dụa cảm nhận Tinh Loan không thoải mái, Hạ Húc không đành lòng dừng sự trừng phạt ôn nhu hôn lên môi cô.
Môi lưỡi mềm mại lướt qua khoang miệng mỗi một tấc nơi hẻo lánh không bỏ sót một nơi nàng của cô, vừa ôn nhu lại vừa lưu luyến. Kỹ thuật hôn của anh sớm đã thuần thục rất nhiều, không còn giống như lần đầu ngắn gọn vội vàng.
Nguyễn Tinh Loan nghẹn ngào lên tiếng, Hạ Húc gặm môi cô một lần, cuối cùng mới ôn nhu buông ra, lại thay cô lau đi sợi chỉ bạc còn đọng lại nơi khóe miệng.
Nguyễn Tinh Loan nhất thời không hiểu được Hạ Húc đây là tức giận vì điều gì, chỉ nghe thấy Hạ Húc hỏi nàng: "Em đã biết sai lầm rồi sao?"
Nguyễn Tinh Loan mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Hạ Húc uy hiếp nói: "Về sau không cho phép làm như thế này nữa, anh sẽ lo lắng cho em biết không. Nghĩ đến tối hôm qua em một thân một mình, vừa nghĩ đến lòng lại chua xót. Nguyễn Tinh Loan tiểu cô nương của anh, em có biết hay không em bây giờ còn có bạn trai này, bạn trai em thật ra rất nhát gan, anh không muốn em vì bất cứ việc gì mà gặp phải chuyện ngoài ý muốn cả."
Nói được đến cuối cùng, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Nguyễn Tinh Loan nhìn anh bên trong ánh mắt hiện lên một chút cảm xúc hoảng hốt.
Cô nhẹ giọng hỏi: " Em chỉ muốn cho anh một kinh hỉ." Nguyễn Tinh Loan không rõ, rõ ràng khi trước thời điểm nhìn thấy cô không phải anh rất cao hứng hay sao, thế nào chỉ một lúc anh lại thay đổi như thế này.
Hạ Húc khó có được nghiêm túc đứng đắn, hai tay của anh bắt lấy vai Nguyễn Tinh Loan, ánh mắt hai người đối mặt, anh nghiêm túc nói: "Anh thật ra rất cao hứng, nhưng là cũng càng sợ hơn sợ rằng em xảy ra chuyện."
Nguyễn Tinh Loan đi lên ôm lấy anh "Lần sau sẽ không để anh lo lắng nữa."
"Ừm." Hạ Húc một giây bình thường trở lại, nũng nịu nói: "Còn có thể hôn lại một lần nữa hay không?"
Nguyễn Tinh Loan động tác rất nhanh, vội vàng lướt qua bên cạnh anh, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Đi dạo đến trưa, trên người toàn là mồ hôi, nhớp nháp, cảm giác thật không dễ chịu.
Nguyễn Tinh Loan tắm rửa xong, hỏi anh: "Anh chừng nào thì trở về?"
"Ai nói anh sẽ về?" Hạ Húc ngang nhiên nói.
Nguyễn Tinh Loan nghi hoặc mà nhìn anh: "Vậy anh sẽ ở đâu?"
Hạ Húc nằm uỵch xuống giường, tùy hứng nói ra: "Mướn một phòng cách vách em cũng được, hay cùng chỗ với em cũng được. Hôm qua là bởi vì anh không biết, hiện tại biết rồi, chắc chắn sẽ không để em một người ở lại khách sạn."
Nguyễn Tinh Loan lúc đầu muốn cùng anh giảng đạo lý, nhưng nhìn hắn bộ dáng này, hiển nhiên đạo lý anh nghe cũng không lọt tai.
Cũng liền tùy theo anh.
Chính Hạ Húc là không ngại, bất quá vì thanh danh tiểu cô nương, Hạ Húc vẫn là đi thuê căn phòng bên cạnh.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hạ Húc liền tỉnh, đơn giản thu thập một chút, cố ý đi xuống dưới lầu mua bữa sáng, đem đồ ăn đến cho cô.
Thời điểm tan huấn luyện, Hạ Húc nhắn qua cho cô——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!