"Là tớ." Hạ Húc nói.
"Ừ, tớ biết."
Nói xong câu này, hai người đều trầm mặc mấy giây, Hạ Húc không tự chủ liếm liếm môi.
Hình như đây là lần thứ nhất ọn họ nói điện thoại cho nhau nhưng lại chẳng biết nói điều gì.
Hạ Húc trầm thấp: " Đã mười hai giờ, đừng nhìn sách nữa, cậu ngủ sớm đi."
Nguyễn Tinh Loan âm thanh đáp: "Ừ, tớ biết rồi."
"Một mình cậu trên lầu đừng sợ, Mai di và Tiểu Lý thúc thúc đều dưới lầu, nếu có chuyện gì cậu cứ gọi hai người họ đừng sợ."
"Biết rồi."
Nguyễn Tinh Loan sợ chậm trễ anh nghỉ ngơi dưỡng thương, muốn để anh sớm nghỉ ngơi, liền hỏi: "Còn có việc gì khác sao?"
Hạ Húc trầm mặc một hồi lâu, cổ họng khàn khàn mà hỏi nàng: "Ban ngày việc khi ấy, cậu còn chưa cho tớ đáp án."
Lời này vừa nói ra, Nguyễn Tinh Loan nhịp tim bỗng nhiên tăng vọt, thẳng thắn nảy lên, cô dùng sức cắn môi, tay nhỏ lại có chút ít run rẩy.
Hạ Húc dụ dỗ: "Cậu cũng thích tớ, đúng hay không?"
Trong lòng đáp án tựa hồ lập tức liền muốn thốt ra, nơi Hạ Húc bên kia lại đột nhiên truyền đến tiếng động.
"Đã muộn như vậy con còn quấy rầy ai thế?" Hạ Nhân bên ngoài trở về, dạy dỗ nói.
Hạ Húc bất mãn chửi bậy: "Cha có thể hay không đi ra ngoài một tí thời gian, con muốn gọi xong cuộc điện thoại này."
"Có lời gì ngày mai lại nói, hiện tại nhất định phải đi ngủ cho ba." Hạ Nhân giọng hùng hồn nói.
Hạ Húc đều muốn khóc, chuyện này là sao.
Biết bao lần câu trả lời vừa định thốt ra, tất cả đều bị đánh gãy.
Nguyễn Tinh Loan khuyên anh: "Đi ngủ sớm một chút đi, sau này hãy nói, tớ cũng phải ngủ, ngủ ngon."
Hạ Húc dùng giọng nói đặc biệt đáng thương nói ra: "Ngủ ngon."
-
Ngày thứ hai sớm tiết tự học kết thúc, tin tức Vân Nguyệt bị buộc thôi học lập tức truyền đi khắp nơi, toàn trường đều biết.
Vân Nguyệt khóc lóc theo lão Hà trong văn phòng ra tới, bạn cùng lớp đều là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Vân Nguyệt chật vật như thế.
Có người đồng tình hỏi: "Vân Nguyệt đây là thế nào? Làm sao lại bị thôi học?"
"Cậu ta nhìn xem thật thê thảm."
Vân Nguyệt hai người hoa tỷ muội, chạy tới lo lắng mà hỏi thăm: "Nguyệt nguyệt, xảy ra chuyện gì, làm sao lại nghiêm trọng đến muốn nghỉ học?"
Vân Nguyệt trực tiếp đem hai người này đẩy, không nhịn được nói: "Đừng đến phiền ta."
Cô ta trở lại chỗ ngồi của mình, một bên khóc một bên thu dọn đồ đạc.
Trâu oánh oánh cùng Lê Tử San nhìn cô ta một lần, thấy nàng ta cảm xúc không tốt, muốn tới gần lại không dám, cuối cùng đều yên lặng trở về chỗ ngồi của mình.
Vân Nguyệt lúc gần đi, còn đặc biệt không cam tâm nhìn Nguyễn Tinh Loan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!