Hạ Húc trở về, đã là nửa giờ sau.
Thiếu niên đôi mắt âm trầm, một mặt bực bội, trên mặt có một mảng màu đỏ hết sức rõ ràng, hiển nhiên là vừa bị đánh, khó trách tâm tình không tốt.
Kỷ Tu Trạch ngược lại là không có việc gì, còn hướng về phía Nguyễn Tinh Loan cười hắc hắc hai tiếng, hỏi cô: "Tiểu tiên nữ, cậu thế nào còn ở lại đây, không trở về nhà sao?"
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu lên, nhìn hai người bọn họ một chút.
Hạ Húc khó chịu, xoay người đi, không muốn để cho cô nhìn thấy vết thương.
Gặp cũng đã gặp, Tống Sơ Dương đề nghị: "Lúc này không còn sớm, nếu chuyện tốt đã làm, thì thuận tiện dắt tiểu nha đầu này về nhà?"
Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc đồng bộ trả lời: "Không cần!"
Tống Sơ Dương cùng Kỷ Tu Trạch nghi hoặc mà nhìn hai người bọn họ.
Kỷ Tu Trạch cứ coi là Húc ca tâm tình không tốt mới nói như vậy, chủ nhiệm vừa mới chạy tới, đem hai người giận dữ giáo huấn một trận, Hạ Húc nhịn nửa ngày.
Hắn khuyên nhủ: "Húc ca, tiểu tiên nữ một mình về nhà cũng quá không an toàn, nếu không..."
Hạ Húc đánh gãy lời nói của hắn, nghiêm mặt nói: "Tớ đưa cô ấy trở về, còn có, đêm nay không đi với cậu cái kia."
Kỷ Tu Trạch: "???"
Tống Sơ Dương: "???"
Kỷ Tu Trạch cà lăm mà nói: "Không phải Húc ca, cùng nhau đưa tiểu tiên nữ về rồi cùng tới nhà tớ không tốt sao?"
Hạ Húc lạnh lùng nói: "Ít lải nhải."
Hạ Húc đi hai bước, phát hiện người phía sau không cùng đi, quay đầu chất vấn: "Còn đứng ngây đó làm gì?"
Nguyễn Tinh Loan từ trong tay Tống Sơ Dương tiếp nhận túi sách cùng đồng phục, vội vàng đi theo, để lại Kỷ Tu Trạch cùng Tống Sơ Dương hai người ở phía sau mắt lớn trừng mắt nhỏ. Kỷ Tu Trạch bất đắc dĩ buông tay, cũng không hiểu đây là tình huống như thế nào.
-
Gió đêm rét buốt, đem lá cây thổi đến vang sào sạt.
Nguyễn Tinh Loan chỉ mặc đồng phục, ban ngày mặc thì tốt, đến ban đêm có vẻ hơi ít ỏi, cô hai tay vòng lại ôm lấy chính mình, vẫn còn có chút rét run.
"Hắt xì."
Nhịn không được hắt xì hơi một cái, dùng tay xoa xoa, tiếp tục đi theo.
Hạ Húc bỗng nhiên dừng lại, Nguyễn Tinh Loan không chú ý, đụng vào một tấm lưng ấm áp.
Cô ngẩng đầu lên, an tĩnh nhìn xem anh.
Dưới ánh trăng, thiếu nữ ánh mắt trong suốt sạch sẽ, không giống ngày thường thanh lãnh, ngược lại nhiều thêm một tia áy náy.
Hạ Húc giật giật môi, nghĩ sẽ nói an ủi hai câu, ý đến miệng, lại lạnh lùng nói: "Y phục mặc lên."
Nguyễn Tinh Loan: "?"
Hạ Húc không kiên nhẫn: "Nghe không hiểu tiếng người, tôi nói để cô mặc áo vào."
Y phục này là lúc Hạ Húc đang đánh nhau ném cho cô, Nguyễn Tinh Loan không có quen thuộc mặc quần áo người khác, hơn nữa cô còn phải lo lắng tiểu thiếu gia này có hay không có bệnh thích sạch sẽ, đến lúc đó vạn nhất cô mặc anh ta liền không vừa ý.
Xoắn xuýt phía dưới, chậm chạp không có động tác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!