Chương 7: Đẹp quá đi mất

Triệu Hành làm ồn trong lớp, giáo viên người máy đành dừng giảng, ánh mắt cả lớp cũng đổ dồn về hắn.

Vài người nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp sâu xa, ghen ghét đố kỵ, có người như ngộ ra điều gì, thậm chí một tên ốm nhom gầy gò còn che miệng cười trộm.

Triệu Hành nghi ngờ bọn họ dòm như vậy là do đã thấy cảnh thằng ngốc Lạc Minh Sơn thổi phù phù và thơm hắn một cái!

Chết tiệt!

Triệu Hành đá bàn, không muốn học nữa, quay lưng ra khỏi lớp.

Lạc Minh Sơn vội vàng chạy theo.

Thẻ điện tử vang hai lần, lẽ ra cả hai đều bị trừ 0,5 điểm vì về sớm nhưng Triệu Hành quá xúc động nên không nghe rõ.

Ra khỏi lớp, Triệu Hành vừa leo cầu thang vừa mắng mỏ:

"Lạc Minh Sơn, cậu bị thiểu năng nên đầu óc đần độn phải không? Hay não cậu úng nước hả?"

"Cậu tới bệnh viện khám não chưa? Có phải lúc khám người ta nói não cậu bị chập mạch không?"

"Não của cậu chưa phát triển đầy đủ đúng không?"

"Cậu ngu thật hay giả ngu đấy? Tôi chưa từng thấy thằng nào mười bảy tuổi ngu si đần độn như cậu cả!"

"Hay cậu cố tính muốn chơi xỏ tôi? Làm chuyện đó giữa chốn đông người là muốn làm bẽ mặt tôi đúng không? Tôi không tin ai lại chơi ngu như vậy! Cậu đang đóng kịch phải không hả?"

Cả một đường từ phòng học đến cổng trường, Triệu Hành mắng không ngừng mỏ, còn Lạc Minh Sơn chỉ biết cúi đầu chịu trận, chẳng nói chẳng rằng, vẻ mặt nghiêm túc.

Triệu Hành chửi rủa mãi tới khi nhận ra người bên cạnh hình như chẳng nói câu nào nãy giờ.

Hắn quay đầu nhìn Lạc Minh Sơn, còn tưởng cậu đã biết mình sai, ăn năn hối lỗi im lặng không lên tiếng. Nào ngờ lúc nhìn kỹ lại, hắn nhận ra Lạc Minh Sơn chỉ cụp mắt, môi mím lại, vẻ mặt hết sức điềm nhiên.

Dường như chỉ có mình Triệu Hành la hét ầm ĩ, ồn ào giữa chốn công cộng.

Triệu Hành đột nhiên mất hứng.

Hắn nheo mắt, giơ ngón trỏ hung hăng chọc vào trán Lạc Minh Sơn khiến cậu lui về sau một bước.

Lạc Minh Sơn nhìn Triệu Hành, chớp mắt chậm rãi nói:

"Nhưng chính anh đã nói với em, ai cũng làm như vậy."

Triệu Hành: …

Được rồi.

Chuyện này quả thật là do Triệu Hành bày trò, bởi vì từ nhỏ hắn đã rất sợ đau nhưng rất hay bị thương, thỉnh thoảng hắn thấy những bà mẹ khác hay thổi phù phù khi bôi thuốc cho con nên đâm ra mê mẩn, muốn người khác cũng thổi phù phù cho mình.

Nhưng chuyện này quá ư là nhục nhã, ngay cả lúc Triệu Hành năm tuổi cũng đã cảm thấy mất mặt rồi. Hắn xấu hổ không dám nói với mẹ, thế là đành lừa gạt Lạc Minh Sơn ba tuổi, dụ cậu phải phù phù cho mình.

Đã thế còn ngang ngược nói với cậu rằng cả thế giới ai cũng làm vậy hết, thậm chí còn phải làm một cách nghiêm túc. Hắn thêm mắm dặm muối, bảo đây là quá trình cực kỳ quan trọng, quan trọng giống như chuyện đi ngủ phải nhắm mắt vậy.

Còn về chuyện thơm thơm, đơn thuần chỉ là tâm tư riêng của Triệu Hành thôi.

Hồi còn nhỏ, Lạc Minh Sơn vừa mềm mại vừa trắng trẻo, ngoan ngoãn lại rất biết nghe lời. Triệu Hành thích hôn cậu lắm, cũng thích được cậu hôn lại.

Nhìn Lạc Minh Sơn, đột nhiên lòng Triệu Hành dâng lên cảm giác lạ.

Dường như tất cả mọi người trên thế giới này đều bị thời gian đẩy về phía trước, chỉ có Lạc Minh Sơn vẫn ở đó và không bao giờ trưởng thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!