"Mặt đất của Lam Tinh không thích hợp cho con người" chỉ là trò bịp bợm.
Sự thật chính là
"loài người thấp kém không đủ tư cách sống trên mặt đất của Lam Tinh". Đúng vậy, hàng trăm triệu người Trái Đất sống dưới lòng đất thuộc về đáy xã hội. Bao gồm cả
"nhà họ Triệu khét tiếng" thống trị một phần thành phố C.
Triệu Hành đã biết chuyện này từ 13 năm trước.
13 năm trước, Triệu Hành vẫn thường đưa Lạc Minh Sơn đi thám hiểm, tình cờ lạc đến nơi này. Triệu Hành và Lạc Minh Sơn leo lên lỗ thông hơi, leo được mười phút thì hắn thấy phía trước có ánh sáng.
Nhiều truyền thuyết về rồng và chiến binh vang vọng trong tâm trí của cậu nhóc Triệu Hành khiến nhóc ta rất kích động, hai mắt sáng rỡ như phát hiện kho báu vậy.
Hắn ra hiệu cho Lạc Minh Sơn, tắt cây đèn pin trong miệng đi, hưng phấn tiếp tục bò về phía ánh sáng.
Ánh sáng chiếu ra từ ống thông gió bên dưới, xuyên qua tấm lưới thép tinh xảo, Triệu Hành thấy một văn phòng sang trọng và sáng sủa.
Trong phòng làm việc là một tên quản giáo và một đôi nam nữ mặc đồng phục khá đặc biệt.
Bọn họ mặc quần tất bằng chất liệu lạ, trên cổ và cổ tay đeo một cái vòng có màn hình đèn điện tử. Đảo mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt họ không giấu nổi vẻ khinh bỉ với nơi này.
Người phụ nữ nói: "Môi trường ở đấy rất giống với Trái Đất thời nguyên thủy mà chúng ta hay thấy trong phim, lạc hậu làm sao! Ừm, không khí ở đây tệ quá, tệ đến mức tôi muốn bệnh luôn. Mấy người này sống lâu dưới đất như vậy bộ không bị bệnh gì hay sao?
Anh nói xem tuổi thọ trung bình của mấy người này là bao nhiêu?Quản giáo trả lời:Tuổi thọ trung bình của người Trái Đất sống ở đây là 61 tuổi.Khủng vậy sao?
"Người phụ nữ không thể tin được. Người đàn ông nói:"Được rồi, đừng phàn nàn nữa, chúng ta ở đây là để làm ăn.
"Người đàn ông nhìn quản giáo:"Người chúng ta muốn năm nay đã chuẩn bị xong chưa?
"Quản giáo cười, giọng điệu nịnh nọt:"Đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, 101 tên tội phạm độc ác không biết hối cải, chết không đáng tiếc, muốn làm gì thì làm…Người đàn ông nói:Tốt lắm, tôi đi kiểm tra hàng hóa.Mời đi lối này.
"Quản giáo đẩy cửa làm động tác mời, nói khẽ kèm theo chờ mong:"Mà anh… anh nói sẽ chuyển tôi lên mặt đất M…"
*Cạch.*
Đèn trong văn phòng tắt, không gian bỗng chốc tối om, giọng quản giáo theo bước chân xa dần cũng dần nhỏ đi.
Thế giới hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Trước khi Triệu Hành hoàn hồn khỏi cú sốc, Tiểu Lạc Lạc bên cạnh hắn hết chịu nổi đã phát ra tiếng rên rỉ.
Triệu Hành vội vàng bật đèn pin lên, thành thạo ôm lấy Lạc Minh Sơn, vỗ nhẹ vào lưng cậu:
"Đừng sợ Lạc Lạc, đèn pin bật rồi này, xung quanh không còn tối nữa."
Lạc Minh Sơn vẫn run rẩy, Tiểu Triệu Hành bất đắc dĩ phải thổi khí cho cậu, nhỏ giọng an ủi:
"Phù phù, Lạc Lạc không còn đau nữa, cơn đau biến mất rồi."
Sau đó hôn lên má cậu một cái.
Nhiều người ở đây mắc chứng ám ảnh bóng tối. Nhưng Lạc Minh Sơn là người bị nặng nhất.
Theo lời cậu thì khi phòng bị tắt điện, thế giới chìm vào bóng tối, cậu sẽ thấy vô cùng đau đớn, như thể có một con bọ chui ra khỏi xương và cắn vào da thịt cậu vậy.
Triệu Hành ôm cậu khoảng ba phút, Lạc Minh Sơn mới dần hồi phục.
Triệu Hành:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!