Triệu Hành nhắm mắt rồi mở mắt.
Khung cảnh vẫn chẳng thay đổi.
Lạc Minh Sơn hôn mê mười ba ngày bỗng xuất hiện trước mặt hắn như không có chuyện gì xảy ra, khéo léo chuẩn bị bữa sáng cho hắn như người vợ hiền lương thục đức.
Trên mặt mỗi người chơi đằng xa đều mang theo nụ cười, hạnh phúc mãn nguyện. Bả vai hắn cũng sạch sẽ, không hề đau đớn. Triệu Hành mở cổ áo ra xem, phát hiện ngay cả vết sẹo cũng biến mất rồi.
Là mơ, hay là ảo cảnh đây?
Triệu Hành cảm giác như đang đi trên mây, hư không phù phiếm, không thể nhìn rõ.
Nhưng giây tiếp theo, Lạc Minh Sơn chợt nhảy lên ôm chặt hắn, hai tay vòng qua eo hắn, cằm tựa vào vai hắn. Cậu như muốn kéo hắn xuống khỏi đám mây, đạp lên mặt đất, cho hắn cảm giác chân thật.
"Anh Triệu, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi… Em vừa dậy đã thấy vai anh bị thương, máu chảy rất nhiều, gọi thế nào cũng không tỉnh… Anh không biết em đã sợ thế nào đâu."
Giọng cậu nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã, cơ thể khỏe mạnh không khỏi run lên khi nghĩ đến cảnh tượng lúc đó.
Đầu óc Triệu Hành vẫn còn choáng, nhưng đã vô thức ôm lấy Lạc Minh Sơn, vội vàng an ủi dỗ dành cậu:
"Ngoan, đừng sợ, không phải anh đã tỉnh rồi à?"
Vất vả dỗ dành Lạc Minh Sơn ổn định tâm trạng xong, Triệu Hành mới hỏi cậu nguyên nhân hậu quả câu chuyện.
Hóa ra, Lạc Minh Sơn đã tỉnh lại vào cái đêm Triệu Hành bị thương. Thấy Triệu Hành bị thương nặng cậu hoảng hốt mất bình tĩnh, may mà Lông Vàng xuất hiện đưa cậu đi tìm Thụ Linh, bảo Thụ Linh trị thương cho Triệu Hành.
Không biết do Triệu Hành quá mệt hay quá buồn ngủ, chữa trị xong thì bất tỉnh ba ngày.
Em sao rồi? Triệu Hành cắt ngang lời cậu:
"Em hôn mê lâu thế, giờ thấy sao rồi? Còn khó chịu không?"
Lạc Minh Sơn lắc đầu:
"Giống như ngủ một giấc thôi, chẳng những không khó chịu mà còn khoẻ mạnh hơn nữa."
Lúc này Triệu Hành mới thở phào nhẹ nhõm, ôm Lạc Minh Sơn vào lòng, sờ gáy cậu:
"Vậy thì tốt. Thụ Linh nói em ngủ lâu là do quá mệt mỏi, sau này em phải ngủ đủ giấc, nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng lao lực quá, nghe không?"
Vâng, anh Triệu.
Triệu Hành lại nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Nhưng… bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Lạc Minh Sơn kể cho hắn, hôm qua là ngày thứ mười lăm cả đảo bị mất điện, cuối cùng X01 cũng hết điện nên tổ chương trình nhanh chóng tóm được X01, tiếp theo đó bảo trì toàn đảo, chuẩn bị mở lại chương trình.
Triệu Hành sửng sốt: "Cái chương trình rác rưởi này vẫn tiếp tục được hả? Tiếp tục thế nào? Mọi người đều có vũ khí trong tay, chẳng ai thèm để ý đến đống vũ khí và điểm tích lũy trong phần thưởng nhiệm vụ. Lúc mất điện, nô lệ nhóm F vùng lên giết không ít người, còn chung tay tự thành lập quân đoàn.
Nếu cứ tiếp tục trừ điểm và truy nã bọn họ, e rằng bọn họ sẽ đứng lên khởi nghĩa… Mở lại kiểu quái gì được?Lạc Minh Sơn:Tổ chương trình thay đổi một số quy tắc trò chơi, bất kể là người thuộc nhóm nào thì điểm sinh mệnh đều quy về 30. Bỏ qua tất cả mọi chuyện đã phát sinh trong lúc mất điện, cũng không thu hồi đống vũ khí và trang bị người chơi cướp được, chỉ có đống thẻ phòng mới bị vô hiệu hóa.
Ngoài ra, tổ chương trình còn bổ sung thêm vài phần thưởng mới.Triệu Hành:Phần thưởng gì?Lạc Minh Sơn:Cứ 300 điểm sẽ đổi được một vé thuyền rời đảo.
"Mắt Triệu Hành lập tức sáng lên. Hắn vội hỏi thêm:"Nhiệm vụ mới là gì? Thưởng bao nhiêu?Lạc Minh Sơn nói:Là giết chết một con ác linh, phần thưởng nhiệm vụ vừa khít 300 điểm.
"Triệu Hành không biết ác linh là thứ gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng hân hoan của hắn:"Cứ theo đà này, chỉ cần hoàn thành 2 nhiệm vụ là anh đưa em ra ngoài rồi!
"Lạc Minh Sơn cười tít mắt:"Em là phần thưởng của anh, đâu phải người chơi, cần gì vé thuyền. Anh dẫn em đi cùng là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!