"Anh cười cái gì?" Triệu Hành lạnh lùng nhìn anh ta.
Hàng giả thở dài, giọng điệu ngả ngớn ẩn chứa ý tứ pha trò: "Cậu thật là… thôi tôi không nói nữa, sau này cậu sẽ hiểu."
Triệu Hành ghét bỏ cau mày.
Nếu khuôn mặt của đồ giả mạo không phải là Lạc Minh Sơn, thì Triệu Hành đã dùng một phát súng giết chết thứ lập dị khó hiểu này rồi. Nhưng giờ đây, Triệu Hành quan tâm đến Thụ Linh hơn là "diễn viên" đang giả danh Lạc Minh Sơn.
Triệu Hành quay đầu nhìn vật nhỏ trong tay, rút con dao găm đang cắm trên tường ra, mũi dao trượt từ gò má của Thụ Linh tới trái tim đang đập liên hồi của nó, giọng hắn âm u: "Thụ Linh bé nhỏ, cậu kỳ diệu như thế, bàn tay nho nhỏ vừa đụng đã chữa lành cái xương bị gãy, dáng vẻ chẳng khác nào bé nhân sâm, có phải moi tim ra sẽ trị được bách bệnh không?"
"Không… không hề, không có, tim tôi không chữa bệnh được!" Thụ Linh hét to, giọng hết sức đáng thương: "Xin lỗi, tôi không cố ý lừa anh, anh có thể tha cho tôi không?"
Nó vừa nói, vừa hoảng loạn nhìn tên diễn viên đằng sau Triệu Hành như đang cầu xin anh ta cứu mình.
Đồ giả mạo đứng dậy nhưng không có ý định giúp đỡ: "Sợ cái gì, một Thụ Linh như cậu mà phải lo bị dao găm xiên chết à?"
Đúng nhỉ.
Thụ Linh lập tức thả lỏng cơ thể.
Trên người nó bắt đầu phát ra ánh huỳnh quang màu xanh như sắp biến mất.
Triệu Hành cười khẩy: "Có thể cậu không dễ bị giết thật, thế còn cây của cậu thì sao? Không sợ cái cây to trên đỉnh đầu cậu bị chặt, bị đốt, bị san phẳng hả? Cậu là Thụ Linh, nếu cây xảy ra chuyện dù cậu không chết nhưng cũng sẽ bị thương nhỉ?"
Thụ Linh căng thẳng: "Đừng! Đừng… đừng phá cây của tôi!"
Tay Triệu Hành dùng sức hơn: "Vậy tôi hỏi cậu, bệnh của Lạc Minh Sơn có chữa được không?"
Thụ Linh lắc đầu.
Lòng Triệu Hành hụt hẫng: "Không chữa được sao?"
"Không, không phải… không thể chữa, mà cậu ấy không cần phải chữa." Thụ Linh nói nhỏ: "Vốn dĩ cậu ấy không bị bệnh, chẳng qua do hơi mệt, ngủ mấy ngày rồi sẽ tỉnh thôi."
Triệu Hành sửng sốt: "… Chỉ vậy thôi à?"
"Tôi thề tôi không lừa anh." Thụ Linh nói: "Nếu cậu ấy có triệu chứng khác ngoài hôn mê thì anh cứ tới đây tìm tôi, tôi không chạy nổi đâu."
Triệu Hành: "Vậy tại sao em ấy lại như vậy?"
Thụ Linh: "Bởi vì Địa Linh…"
"Khụ khụ!" Diễn viên phía sau chợt ho khan, đến khi Triệu Hành quay đầu nhìn thì anh ta mới nín.
Thụ Linh nói tiếp: "… Bởi vì lời nguyền của Địa Linh khiến cậu ấy mỏi mệt, không nguy hiểm đến tính mạng đâu, anh yên tâm đi."
Triệu Hành: "Có thể phá bỏ lời nguyền này không?"
Thụ Linh: "Không cần, chờ cậu ấy trưởng thành… không phải, chờ cậu ấy lớn hơn, to thêm tí, cơ thể khỏe mạnh hơn chút nữa thì không còn xảy ra chuyện này đâu."
Nghe Thụ Linh nói xong, Triệu Hành mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay tức khắc, hắn nheo mắt nhìn Thụ Linh, ánh mắt sắc lạnh: "Cho nên, cậu biết rõ em ấy không cần chữa nhưng vẫn cố ý lừa tôi, muốn lấy tai của tôi?"
Thụ Linh rụt cổ, lí nhí nói xin lỗi.
Triệu Hành rất muốn bóp chết nó. Nhưng nghĩ đến việc nó là bác sĩ duy nhất trên đảo, còn bảo đảm cho sức khỏe của Lạc Minh Sơn nên đành nuốt cục tức xuống.
Tiếp theo hắn xách cổ Lông Vàng đang thầm chui rúc trong xó lên, cầm súng gõ vào đầu cậu ta: "Các cậu cùng phe sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!